[Trộm hôn] Chương 10

Lúc Lục Ngộ An gọi điện đến, Nguyễn Huỳnh đang ngẩn người trong quán cà phê của Tư Niệm. 

Chiều thứ hai, trong quán cà phê không có nhiều khách, tất cả mọi người giống con lười, uể oải ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên nghiêng qua ô cửa, càng khiến người ta buồn ngủ hơn.

Chuông điện thoại di động vang lên, kéo Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ miên man trở lại.

Nhìn thấy tên người gọi, hai mắt cô sáng lên. 

“Xin chào——” Nguyễn Huỳnh không chút do dự bắt máy, “Bác sĩ Lục.” 

Lục Ngộ An đi ra khỏi văn phòng, đi vào trong cầu thang bộ. Bên này ít người lui tới, tương đối yên tĩnh. 

Giọng nói mềm mại của Nguyễn Huỳnh lọt vào tai anh, hầu kết của Lục Ngộ An trượt lên trượt xuống, anh thấp giọng đáp: “Là tôi.” 

“Em biết.” Nguyễn Huỳnh cũng không ngại để anh biết cô lưu số điện thoại của anh, thuận miệng hỏi, “Anh xong việc chưa?” 

Lục Ngộ An hắng giọng, tiếng hít thở nhàn nhạt truyền qua phía bên này của Nguyễn Huỳnh, lỗ tai cô bắt đầu ngứa. Người không có ở trước mặt, Nguyễn Huỳnh làm càn xoa lỗ tai, thở nhẹ một hơi.

Đột nhiên, cô nghe thấy Lục Ngộ An hỏi, “Sao vậy?” 

Nguyễn Huỳnh nghi hoặc, “Cái gì?”

Cô không làm gì nha.

Lục Ngộ An lắng nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, anh hơi nhướng mày, “Sao đột nhiên lại đưa giỏ trái cây cho tôi?” 

Chủ đề nói chuyện của anh thay đổi quá nhanh, Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, sau đó đuổi theo tiết tấu của anh, “Đột nhiên sao?” Cô tự hỏi tự trả lời, “Em đây là có qua có lại.”

Lục Ngộ An hơi giật mình, giọng nói hơi trầm, biết rõ còn cố hỏi, “Cái gì có qua có lại?”

Nguyễn Huỳnh vốn muốn nói là sữa đậu nành và đồ nướng, nhưng lời đến bên miệng, cô lại đổi, “Bác sĩ Lục thấy thế nào?” 

Nghe cô nói như thế, Lục Ngộ An bất giác cong môi, “Không biết.”

Nguyễn Huỳnh: “……”

Cô không nghĩ Lục Ngộ An sẽ nói như vậy.

Yên tĩnh một lát, Nguyễn Huỳnh nói cho anh biết, “Hôm nay em đi thăm Kỳ Kỳ.”

Lục Ngộ An: “Đoán được.”

Dù anh chưa có thời gian đến phòng bệnh Kỳ Kỳ, nhưng hôm nay Nguyễn Huỳnh tái khám, chắc chắn cô sẽ dành thời gian đến thăm Kỳ Kỳ. 

“Cũng trò chuyện với y tá Vu vài câu.” Nguyễn Huỳnh không còn thừa nước đục thả câu, đi thẳng vào chủ đề, “Em hỏi cô ấy tinh dầu thơm mà đêm hôm trước khi em xuất viện, cô ấy đã đưa cho em là mua ở đâu. Cô ấy nói anh bảo cô ấy đưa cho em.” 

Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh cẩn thận từng li từng tí, “Bác sĩ Lục, nếu em tìm anh hỏi địa chỉ mua tinh dầu thơm, anh sẽ nói cho em biết mà đúng không?” 

Lục Ngộ An: “……”

Anh nhíu mày, sau khi biết rõ ý đồ của Nguyễn Huỳnh thì trầm mặc một lúc. 

Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh nghe anh hỏi: “Bị mất ngủ nghiêm trọng lắm à?” 

Cô sửng sốt một chút, sau đó mới tìm lại được giọng nói của mình, “Lúc ở nhà thì không quá nghiêm trọng.”

Ở nơi quen thuộc, chứng mất ngủ của Nguyễn Huỳnh không nặng. Hầu hết thì cô đều có thể ngủ đủ sáu tiếng.

Lục Ngộ An nghĩ, đó là một chuyện thường xuyên.

Trong lòng anh biết, “Thích hương gì?” 

“Hả?” Nguyễn Huỳnh hoang mang, “Cái gì?”

Lục Ngộ An kiên nhẫn lặp lại, lời ít mà ý nhiều, “Hương tinh dầu.” 

Nguyễn Huỳnh bừng tỉnh, “Lọ tinh dầu kia không phải do anh mua à?” 

“Ừ.” Lục Ngộ An vừa đáp xong thì cửa thoát hiểm bị đẩy ra, là y tá tìm anh, “Bác Lục, chủ nhiệm tìm anh, bảo anh tới văn phòng gặp bác ấy.” 

Lục Ngộ An gật đầu, đang chuẩn bị nói một câu với Nguyễn Huỳnh thì đầu bên kia đã nói trước, “Anh bận rộn trước đi, chuyện dầu thơm không gấp.”

Nhìn điện thoại bị cúp, Lục Ngộ An nhíu mày rồi sải bước đi ra ngoài. 

Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh gục xuống bàn, nhìn người đối diện.

Im ắng nửa ngày.

Ánh mắt Tư Niệm sáng rực, sáp lại gần cô, “Mày với vị bác sĩ Lục kia, quen thân từ lúc nào đấy?” 

Nguyễn Huỳnh chớp mắt mấy cái, “Thấy quen sao?” 

Cô thấy bình thường mà.

Tư Niệm liếc cô, “Với mày, có thể nói chuyện điện thoại đã là rất quen thuộc.” 

“Ồ ——” Nguyễn Huỳnh nghĩ nghĩ, chột dạ nói, “Đó là bởi vì tao muốn nghe giọng anh ấy.”

Rất kỳ quái, giọng nói của Lục Ngộ An có tác dụng trấn tĩnh cô. Mặc dù hiệu quả không tốt như tinh dầu thơm đêm đó, nhưng thực sự cũng không kém. Giọng nói của anh, với Nguyễn Huỳnh mà nói, tựa như một chiếc thuyền buồm đi qua mưa to sóng lớn, thỉnh thoảng gặp cơn mưa phùn rả rích. Nó làm cho con thuyền trở nên bình ổn, mềm mại, cũng làm cho người trên thuyền không còn băn khoăn, lo lắng. 

“Chỉ là giọng nói?” Tư Niệm nhìn cô, “Không còn cái khác?” 

Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, hỏi lại, “Còn có thể có cái gì nữa?” 

Tư Niệm nhìn cô thực sự không nghĩ sâu xa, cũng không tiếp tục nói nữa, “Không có gì.”

Cô ấy đổi chủ đề, “Ngày mai trở lại đài phát thanh làm việc à?”

Nguyễn Huỳnh cầm cái ly trên bàn lên làm ấm tay, nhẹ gật đầu, “Làm sao?”

“Không có gì.” Tư Niệm nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, “Tao đang nghĩ, vì để chúc mừng mày trở lại làm việc, có phải nên ăn mừng với mày không.” 

Nguyễn Huỳnh câm nín, “Rất không cần.”

Tư Niệm: “Làm sao không cần?”

Nguyễn Huỳnh càng từ chối, cô ấy càng có suy nghĩ này, “Nếu không thì tối mai đi, tối nay tao có chút việc, tối mai sau khi mày tan làm, chúng ta đi uống rượu được không?” 

Tư Niệm thích uống rượu, cũng thèm lâu rồi. Bởi vì Nguyễn Huỳnh nằm viện, hai người bọn họ không đi quán bar một thời gian dài.

Nguyễn Huỳnh: “Ngày mai khả năng là không được, nếu không thì thứ sáu đi?”

Lâu như vậy cô chưa trở lại làm việc, công việc hẳn là chất đống không ít. Thậm chí Nguyễn Huỳnh còn không dám chắc là ngày mai mình có thể về nhà trước mười hai giờ hay không. 

“Cũng được.” Tư Niệm không kén chọn, “Vậy tối thứ sáu, tao chọn địa điểm.”

Ở quán cà phê tới tối Nguyễn Huỳnh mới về nhà. 

Hôm sau phải đi làm, cô uống vài viên thuốc an thần để ngủ sớm. 

Mười giờ tối, Lục Ngộ An vừa kết thúc một ca phẫu thuật.

Buổi chiều, sau khi từ văn phòng của chủ nhiệm ra ngoài, anh lập tức lên bàn giải phẫu. Lúc trở lại văn phòng, Tất Khải Toàn còn chưa đi. 

Hôm nay anh ấy trực ban.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lục Ngộ An, anh ấy đứng dậy rót cho anh ly nước, “Mấy tiếng không uống nước, làm trơn cổ họng đi.”

Lục Ngộ An không khách khí với anh ấy, cầm lấy uống hơn phân nửa ly, rồi mới lên tiếng, “Cảm ơn.” 

Tất Khải Toàn hừ hừ, chờ anh uống xong, làm giống như ảo thuật đưa trái cây tới trước mặt anh, “Bồi bổ một chút trước.” 

Lục Ngộ An cúi nhìn, nhìn trái cây trong dĩa rồi nghiêng đầu nhìn Tất Khải Toàn. 

Nhận lấy ánh mắt nhìn chăm chú của anh, Tất Khải Toàn cầm lấy một chùm nho, “Mình chia giỏ trái cây của Nguyễn Huỳnh, đây là phần lại cho cậu, nho rửa rồi, không cần cảm ơn.” 

Lục Ngộ An: “……”

Anh nhìn chằm chằm vào quả nho pha lê trước mặt một lúc, lấy điện thoại ra ấn mở —— Màn hình hiện ra vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, nhưng không có cái nào là của Nguyễn Huỳnh. 

Nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại lúc chiều, Lục Ngộ An nghĩ nghĩ, bấm số điện thoại gọi bà Trần. 

Bên kia nhanh chóng kết nối, một giọng nam trầm thấp vang lên, “Đêm hôm khuya khoắt con tìm mẹ con có chuyện gì?” 

Lục Ngộ An: “…… Ba.”

Lục Hồng Quang đáp, “Mẹ con đang xem phim ở dưới lầu, con tìm bà ấy có chuyện gấp à?” 

Lúc bà Trần xem phim vô cùng tập trung, chỉ cần không phải điện thoại khẩn cấp, bà không thích trả lời. 

Lục Ngộ An: “Vâng.”

Lục Hồng Quang: “Vậy con đợi chút, ba đưa điện thoại cho bà ấy.” 

Nửa phút sau, Lục Ngộ An nghe thấy giọng bà Trần, “Bác sĩ Lục, tìm mẹ có chuyện gấp gì đó?”

Nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của bà, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười một tiếng, “Mẹ, lọ tinh dầu lần trước mẹ đưa con đó, có thể cho con một lọ nữa được không?” 

Bà Trần là bác sĩ trung y, am hiểu dược liệu, nghiên cứu nhiều hơn so với Lục Ngộ An. 

Nghe vậy, bà Trần kinh ngạc, “Con bị mất ngủ à?”

Bà nhớ Lục Ngọ An không bị mất ngủ, lần trước lúc bà đưa lọ tinh dầu an thần cho anh, anh còn không thực sự muốn nhận. 

“Không phải.” Lục Ngộ An nói, “Một người bạn.”

“Bạn?” Bà Trần nhướng mày liếc mắt với Lục Hồng Quang, vốn dĩ muốn hỏi là bạn nam hay bạn nữ, nhưng lại cảm thấy quá thẳng thắng. Suy nghĩ một hồi rồi bà nói, “Được, vậy người bạn kia của con có yêu cầu mùi hương gì không? Loại tinh dầu thơm này của mẹ có thể lựa chọn mùi.” 

 Lục Ngộ An: “Mẹ đồng ý à?”

Bà Trần: “Mẹ có thể từ chối con sao? Khó có dịp con có chuyện tìm mẹ hỗ trợ.”

Lục Ngộ An im lặng, “Cảm ơn mẹ, ngày mai con hỏi cô ấy mùi hương rồi sẽ nói với mẹ.” 

“Được.” Bà Trần đáp, “Có có chuyện gì nữa không?”

Bà nhắc nhở Lục Ngộ An, “Không có việc gì thì cúp máy đi, đừng quấy rầy mẹ coi phim.”

Lục Ngộ An: “…… Không có việc gì ạ, mẹ với bố nghỉ ngơi sớm một chút nhé.” 

Kết thúc trò chuyện, Lục Ngộ An nhìn đồng hồ, gửi tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh, hỏi cô thích hương tinh dầu gì.

Nhưng tin nhắn này, tới đêm hôm sau, Lục Ngộ An cũng chưa thấy phản hồi. 

 –

Một khoảng thời gian không đi làm, Nguyễn Huỳnh nhất thời có chút không thích ứng. 

Bắt đầu từ khi đến đài phát thanh vào buổi sáng, chuyện cô cần xử lý không hề bị gián đoạn. Ngay cả giờ nghỉ trưa, cô cũng ngồi đọc bản thảo, sửa bản thảo. 

Bận rộn đến đêm, đến giờ phát sóng, Nguyễn Huỳnh hơi lo lắng. Cô muốn uống nước để giải tỏa nhưng lại lo lắng giữa chừng muốn đi vệ sinh, kìm chế chỉ uống một ngụm nhỏ. Cho đến khi cô ngồi vào vị trí quen thuộc, nhìn những thiết bị quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, Nguyễn Huỳnh mới bình tĩnh lại, chào hỏi thính giả. 

Giọng Nguyễn Huỳnh mềm mại. Giọng của cô có thể xoa dịu tâm trạng bồn chồn, khiến cho tâm trí trở nên bình tĩnh, ấm áp và tĩnh lặng. 

Chương trình trực tiếp này của Nguyễn Huỳnh kéo dài bốn mươi phút. Mỗi một kỳ có một chủ đề khác nhau, hầu hết đều mang tính chất tình cảm. Tình yêu, tình thân, tình bạn đều có. Ngoại trừ trò chuyện về tình cảm, cô cũng sẽ chọn lọc một vài tin nhắn mà thính giả để lại để chia sẻ với mọi người, đồng thời sẽ giới thiệu với mọi người những bài hát phù hợp.

Bốn mươi phút trực tiếp kết thúc, Đàm Tuyết Nhi kích động từ bên ngoài đẩy cửa vào, “Chị Huỳnh Huỳnh, tỷ suất người nghe tối nay của chúng ta cao hơn nhiều so với tối qua!”

Cô nàng vui vẻ không thôi, “Thính giả biết hôm nay chị trở lại, để lại rất nhiều bình luận cho chúng ta.” 

Nguyễn Huỳnh nhận lấy máy tính bảng từ mà cô nàng đưa tới, chăm chú nhìn, rồi cong môi nói, “Vất vả rồi.” 

Hai mắt Đàm Tuyết Nhi long lanh, “Chúng ta có thể tan làm ngay bây giờ không ạ?”

Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn cô ấy, “Được.” 

Đàm Tuyết Nhi cảm khái, “Quá tốt rồi, từ lúc chị nghỉ, em không được tan làm vào thời gian bình thường.”  

Nguyễn Huỳnh bật cười, véo mặt cô nàng, “Lỗi của chị, Đi thôi, chị đưa em về.”

Ra khỏi đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh đưa Đàm Tuyết Nhi về nhà trước, sau đó mới lái xe về nhà mình. 

Bóng đêm dày đặc, nhiệt độ buổi đêm giảm mạnh, lạnh hơn nhiều so với ban ngày.

Lúc chờ đèn đỏ, Nguyễn Huỳnh nhận được một tin nhắn Wechat trên điện thoại của mình. 

Cô mất tập trung nhìn, là tin nhắn Trần Tịnh Dương gửi, hỏi cô có bận không. 

Mấy ngày trước ở quán thịt nướng, hai người thêm Wechat trò chuyện đôi câu, sau đó không có liên lạc nữa. 

Nguyễn Huỳnh đang muốn trả lời thì đèn xanh bật. Cô nghĩ Trần Tịnh Dương tìm mình cũng không có chuyện gì gấp, nên dứt khoát để về tới nhà rồi mới phản hồi. 

Bên kia, Trần Tịnh Dương cầm điện thoại tập trung nhìn hai phút, rồi ngẩng đầu nhìn người đang ngồi xéo ở đối diện, “Chị Nguyễn Huỳnh chưa trả lời em, chắc là đang bận.” 

Lục Ngộ An không nói gì. 

Trần Tịnh Dương nhìn anh, “Anh, anh muốn gì sao không tự hỏi chị ấy? Không phải anh có gì ngại đó chứ?” 

Mấy ngày nay, Trần Tịnh Dương đều ở chỗ của Lục Ngộ An. Tuy nói, Lục Ngộ An không tỏ thái độ hoan nghênh mình nhưng mặt cậu dày, chỉ cần anh không đuổi thì cậu sẽ ở lại chỗ này. 

Điều làm Trần Tịnh Dương kinh ngạc là một tiếng trước, Lục Ngộ An về nhà tắm rửa xong, đột nhiên hỏi cậu hôm nay có liên lạc với Nguyễn Huỳnh hay không.

Trần Tịnh Dương còn chưa kịp trả lời, thì Lục Ngộ An đã nói tiếp, “Em gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô ấy có bận không.” 

Trần Tịnh Dương lòng đầy nghi ngờ, nhưng bắt gặp ánh mắt của Lục Ngộ An thì cậu chỉ có thể nuốt vào, làm theo lời anh. 

Lục Ngộ An mở mắt to nhìn cậu một cái, không nói chuyện. 

Trần Tịnh Dương hừ anh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu anh muốn theo đuổi chị ấy thì anh không thể rề rà như vậy được, anh phải chủ động.” 

Cậu nói rất nhỏ, Lục Ngộ An không nghe thấy. Anh ngước mắt nhìn Trần Tịnh Dương, đang muốn hỏi cậu nói cái gì thì điện thoại của bệnh viện lại vang lên trước. 

Lục Ngộ An tiếp, nói được hai câu rồi vội vàng đi tới bệnh viện. 

Trần Tịnh Dương bị bỏ lại ở nhà, đợi mười phút mới thấy Nguyễn Huỳnh trả lời. 

Sáng sớm hôm sau, trời đầy sương mù.

Mưa rơi tí tách, con đường gần như đẫm ướt, lá khô rụng đầy trên mặt đất, nhiều hơn so với bình thường. 

Lục Ngộ An qua đêm trong bệnh viện, thức dậy lúc chưa tới sáu giờ. Anh đứng dậy đi về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay lại, hôm nay là ngày làm việc bình thường của anh. 

Trước khi tới bệnh viện, Lục Ngộ An đến tiệm sữa đậu nành. Chỉ cần có thời gian, đa phần anh đều giải quyết bữa sáng ở đây. 

Lúc này chưa tới bảy giờ, tiệm ăn sáng có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt. 

Âm thanh ồn ào bên tai, trong lúc lơ đãng đưa mắt nhìn, Lục Ngộ An thấy một người đang mỉm cười nhìn mình.

Sương mù vẫn chưa tan hết, tầm nhìn sau một đêm ngủ không ngon cũng chẳng rõ. Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh vẫn in rõ trong tâm trí anh. 

Hai người nhìn nhau từ xa, Lục Ngộ An tiến lại gần cô. 

“Sớm vậy.” Anh nói.

Nguyễn Huỳnh nhìn anh, “Sao anh không hỏi vì sao em lại ở đây?” 

Lục Ngộ An cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, dáng vẻ nghiêm túc, “Sao em lại ở đây?” 

“……” Nguyễn Huỳnh muốn câm nín, “Em nói trùng hợp, anh có tin không?”

Lục Ngộ An: “Không tin.”

“Ồ.” Nguyễn Huỳnh không giãy giụa gì nổi nữa, nói, “Em ở đây đợi anh.”

Lần trước hai người bọn cô tới đây, Nguyễn Huỳnh có hỏi anh, có phải anh thường xuyên đến đây hay không. Lục Ngộ An nói, trước khi đến bệnh viện làm thì anh sẽ đến đây mua đồ ăn sáng.

Nguyễn Huỳnh trả lời như vậy, làm cho Lục Ngộ An kinh ngạc, anh nhìn dáng vẻ thẳng thắn thành thật của cô, nhất thời không biết nên nói gì.

Ngược lại Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, hơi nghi hoặc: “Sao anh không hỏi tiếp, sao em lại đợi anh?” 

Lục Ngộ An khẽ nhướng mày, cười cười, phối hợp với cô, “Vì sao?”

Nguyễn Huỳnh nghẹn họng, cũng không hài lòng lắm với thái độ phối hợp này của Lục Ngộ An. Cô mở điện thoại, tìm mã QR Wechat, sau đó đưa đưa thoại tới trước mặt anh, “Chờ anh thêm Wechat.” 

================

Tác giả có lời muốn nói: 

Bác sĩ Lục: Sáng sớm cô ấy đã tìm tôi thêm Wechat.

Nguyễn Huỳnh: Đừng suy nghĩ nhiều, tôi có lý do.

Bình luận về bài viết này