[Hít vận khí] Chương 40

Edit: Pinkie

Triệu Viên giúp Triệu Trạm Hoài, trong lòng cô ít nhiều cũng có mấy phần đắc ý, cũng muốn mượn cơ hội này để khôi phục lại quan hệ trước đây với Triệu Trạm Hoài. Thế là sau khi tan học về nhà, cơm nước xong nhưng cô không lên lầu, an vị ngồi trên ghế salon xem tivi, lật tạp chí, chờ Triệu Trạm Hoài trở về.

Gần đây, Triệu Trạm Hoài bận rộn nhiều chuyện ở công ty, bình thường phải hơn mười một giờ đêm mới kết thúc. Bởi vì không khí trong nhà thời gian này có chút thấp, anh cũng không chịu nỗi tình trạng này, thậm chí còn cố ý ở công ty đợi tới hơn mười một giờ khuya mới trở về.

Hôm nay anh càng không muốn về.

Chuyện mảnh đất trống của Lộ Thị kia, đúng là Triệu Viên thực sự đã giúp anh. Nhưng tốt xấu gì Triệu Trạm Hoài cũng là thằng đàn ông hai mươi lăm tuổi, làm sao không nhìn ra là Triệu Viên muốn mượn cơ hội này để rút ngắn khoảng cách với anh? Em ấy đã rất phấn khích trong điện thoại, đoán chừng đợi anh về còn muốn ở trước mặt anh tranh công. 

Đó là tâm lý của cô gái nhỏ mà thôi, ngược lại Triệu Trạm Hoài không cảm thấy gì cả. Chỉ là áp lực của anh rất lớn. Triệu Viên muốn khích lệ, che chở, nhẹ nhàng, nhưng mà hiện tại, anh vô cùng xác định là mình không thể cho được. Cho dù là bởi vì đồng cảm với em gái Triệu Minh Khê, hay là bởi vì lúc trước phát giác được Triệu Viên có những tâm tư nhỏ kia, tất cả đều làm cho anh không có cách nào nhìn thẳng Triệu Viên như lúc trước.

Một mặt, đúng là anh cần Lộ Thị bên kia nhả ra để có lợi nhuận. Nhưng mặt khác, anh lại không có cách nào trái lương tâm đi rút ngắn khoảng cách với Triệu Viện.

Thế là trên đường lái xe về nhà, Triệu Trạm Hoài đầy tâm trạng, anh hận trên đường có nhiều thêm mấy cái đèn đỏ, có thể về nhà muộn chừng nào tốt chừng nấy. Tốt nhất lúc về đến nhà, Triệu Viên đã ngủ, như thế không cần đối mặt. Nhưng không nghĩ tới, lúc anh trở về cũng gần mười hai giờ đêm, xe dừng lại mới bên ngoài biệt thự nhà họ Triệu, từ cửa kính cao từ trần đến sàn, anh có thể nhìn thấy Triệu Viên đang đọc sách đợi anh trong phòng khách, cùng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài. 

Triệu Trạm Hoài lập tức tê dại cả da đầu.

Ở trong xe do dự một hồi lâu, anh có ý muốn lái xe về công ty ngay lập tức. Nhưng trước khi anh nổ máy, Triệu Viên đã phát hiện ra anh trước, vội vàng mang dép lê ra nghênh đón: “Anh.” 

Triệu Trạm Hoài: “……”

*

Đêm nay.

Hơn nửa đêm, cha của Lộ Diệp đột nhiên bị trợ lý gọi. Trợ lý vội vàng hấp tấp nói: “Tổng giám đốc Lộ, không xong rồi, chủ tịch Tưởng đột ngột về nước, muốn gặp ngài. Chuyến bay của ngài ấy chuẩn bị hạ cánh, tôi đi đón hay ——”

Lộ Từ còn đang buồn ngủ cầm điện thoại, nghe được ba chữ ‘chủ tịch Tưởng’ thì lập tức tỉnh táo. Ông nhảy dựng lên, vội vàng mặc quần áo: “Sao chủ tịch Tưởng lại về nước đột ngột vậy?! Là công ty xảy ra chuyện gì sao?! Mau nói thông tin chuyến bay cho tôi, tôi tự đi đón!”

Chủ tịch Tưởng là CEO kiêm cổ đông lớn nhất của công ty Lộ Từ, có thể nói khả năng chống đỡ của công ty phụ thuộc vào nguồn vốn của chủ tịch Tưởng. 

Trước đây, chủ tịch Tưởng vẫn luôn ở nước ngoài, ngẫu nhiên tham gia vài cuộc họp trực tuyến, thế mà bây giờ không đánh tiếng đã tự mình về nước trước? Chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì lớn sao?

Lộ Từ mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lái xe ra sân bay đón tiếp. Sau khi đón chủ tịch Tưởng, sắc mặt chủ tịch Tưởng cực kỳ khó coi. Ông ấy không mang hành lý gì cả, vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đặc biệt trở về để giải quyết vấn đề.

Trong lòng Lộ Từ hơi hồi hộp. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông cảm thấy mọi chuyện không ổn, không khỏi dò hỏi: “Chủ tịch Tưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?” 

“Làm sao tôi biết xảy ra chuyện gì?!” Chủ tịch Tưởng tức hổn hển, chửi ầm lên: “Cách đây mười lăm tiếng tôi còn ở nước ngoài, trước đó một tiếng bỗng nhận được tin công ty con của Phó Thị định rút khoản đầu tư. Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì! Sứt đầu mẻ trán gọi điện thoại tới hỏi, đối phương mới cho tôi một nhắc nhở! Cho nên, ngược lại tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc đã làm cái gì?”

Lộ Từ bị mắng đến mức toàn thân căng cứng, những vẫn không hiểu ngọn ngành: “Nhưng gần đây tôi không làm gì cả, tất cả hạng mục đều dựa theo yêu cầu của ngài để thực hiện, mọi chuyện đều thuận lợi cả.”

“Có phải ông định bán mảnh đất sân Golf không?” Chủ tịch Tưởng cả giận nói: “Chưa ký hợp đồng thì không ký nữa, hạng mục này trực tiếp bỏ đi.”

Lộ Từ vô cùng kinh ngạc: “Sao lại đột nhiên hủy bỏ ạ. Hạng mục này mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng người hợp tác với chúng ta là Triệu Trạm Hoài, cũng chính là công ty con của Triệu Thị. Cậu ta là nhân tài mới nổi, năng lực rất mạnh, trước mắt cậu ta gần như đang ở ngưỡng. Bây giờ hủy bỏ, chẳng phải lại phải bồi thường tiền sao ạ?” 

Thái độ của chủ tịch Tưởng rất cứng rắn: “Bồi thì bồi! Ông tưởng rằng số tiền ít ỏi kia mà ông kiếm được, đủ để tôi bồi thường bên này sao?”

……

Mặc dù Lộ Từ không hiểu, nhưng cảm thấy thái độ tức giận này của chủ tịch Tưởng thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, đoán chừng chuyện này đã đắc tội với tầng lớp cấp cao nào đó. Đối phương trực tiếp tạo áp lực với chủ tịch Tưởng, sau đó mới gây áp lực cho mình. 

Lộ Từ hoàn toàn không dám thất lễ, lập tức sợ hãi trở về công ty, điều chỉnh lại các ứng viên đấu thầu, trực tiếp gạch bỏ tên công ty của Triệu Trạm Hoài.

*

Bên này, ngày hôm sau, Triệu Trạm Hoài đến công ty mới nhận được tin tức. Hạng mục này phía anh đã chuẩn bị xong hợp đồng, chỉ chờ đến hôm nay để ký kết. Nhưng không biết vì sao, sáng sớm nay, tất cả hợp đồng gửi qua fax đều không có hồi âm, gọi điện thoại cho Lộ Thị thì người bên Lộ Thị cũng trả lời qua loa, không nói được trọng điểm đã cúp máy.

Bốn người phụ trách của hạng mục này trực giác đã biết có chuyện xảy ra, cầm hợp đồng trực tiếp tới Lộ thị một chuyến, nhưng bị chặn ở bên ngoài. Người quản lý của nhóm bốn người phụ trách hạng mục luống cuống, nhanh chóng quay về công ty tìm Triệu Trạm Hoài.

Phía Triệu Trạm Hoài nhất định phải lấy được mảnh đất kia của Lộ Thị. Toàn bộ hàng mục mới có thể tiếp tục khai thác sau đó, giai đoạn trước đã bỏ ra quá nhiều chi phí, bây giờ không thể ký kết thành công thì tương đương với chuyện tiền bạc bỏ ra của giai đoạn trước đổ sông đổ bể hết.

Triệu Trạm Hoài nghĩ là bên Lộ Thị tạm thời lật lọng, muốn đội giá lên. Anh cố nén tức giận, mang theo trợ lý tự mình tới Lộ thị một chuyến. Nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lộ Thị đứng là không muốn tăng giá mà trực tiếp không bán.

“Tổng giám đốc Lộ, ngài có ý gì?” Triệu Trạm Hoài vốn là người ôn hòa mà lúc này cũng tức giận tới mức nổi gân xanh trên trán: “Ngài như thế này không phải là cố tính quấy nhiễu hạng mục của công ty tôi sao? Ngài biết rõ giai đoạn trước tôi đã đầu tư rất nhiều, không tính đến chi phí tiền bạc, chỉ nhân lực và vật lực cũng đã không thể nào ước tính được rồi!”

Lộ Từ cũng tức giận, bởi vì hạng mục này của Triệu Trạm Hoài mà tối hôm qua ông bị chủ tịch Tưởng mắng té tát. Ông tức giận nói: “Đó là chuyện của cậu! Kinh doanh luôn đi kèm với rủi ro, chuyện này cậu còn không hiểu sao?” 

“Giữa đường đổi ý, sau này còn ai dám hợp tác với Lộ Thị nữa?” 

“Chuyện này không cần cậu quản.” Trong lòng Lộ Từ tự nhủ, dù sao còn tốt hơn đắc tội với người phía trên. 

Triệu Trạm Hoài hít một hơi thật sâu: “Như thế này, bên này của tôi đồng ý nâng giá lên 10% so với giá thương lượng ban đầu, không thể nhiều hơn nữa, nếu không ——”

“Tiểu Triệu, cậu còn không hiểu ý tôi sao? Bên tôi, hủy bỏ hạng mục.” Lộ Từ nói: “Ý là mảnh đất này cho dù có nát trong tay tôi thì cũng không bán cho cậu. Cậu không cần đề cập tới vấn đề giá cả.” 

Triệu Trạm Hoài hoàn toàn không có cách nào lý giải sao tình hình lại biến thành như thế này: “Rốt cuộc là vì sao?” 

Khi Triệu Trạm Hoài đề cập đến chuyện này, Lộ Từ lại tức giận.

Chủ tịch Tưởng không để cho Lộ Từ nói cho Triệu Trạm Hoài biết lý do tại sao, Lộ Từ tức giận nói về việc mình bị con sói mắt trắng cắn: “Vậy cậu không bằng cậu đi hỏi em gái cậu đã cho con trai tôi ăn cái quỷ quái gì. Nó dám trộm tư liệu đấu thầu của tôi, con trai tôi là bại gia chi tử thì em gái cậu cũng không phải dạng tốt lành gì!”

Lộ Tử nói như thế này, Triệu Trạm Hoài hoàn toàn cho rằng chỉ là thù hận cá nhân. Lộ Từ phẫn nộ Triệu Viên lợi dụng Lộ Diệp, cho nên mới cố ý chơi mình một vố?

Sắc mặt tái xanh, Triệu Trạm Hoài trở lại công ty, sải bước đi vào văn phòng của mình, đóng sầm cửa lại. Toàn bộ nhân viên công ty chưa bao giờ thấy CEO trẻ tuổi của mình lại tức giận đến như vậy!

Bốn người trong tổ hạng mục sau khi biết được tin tức cũng lòng đầy căm phẫn. Mười mấy người liên tục chuẩn bị hạng mục trong ba, bốn tháng, bây giờ cứ bị cuốn theo dòng nước như thế sao?!

Đối với hạng mục này, mảnh đất này không thể thiếu được. Vốn dĩ, Triệu Trạm Hoài định, nếu không thể ép giá xuống thì mua với giá gốc, chỉ là bỏ ra nhiều hay ít tiền mà thôi. Lợi nhuận giai đoạn sau hẳn là có thể thu hồi lại toàn bộ chi phí.

Triệu Viên nói cô ấy có thể giúp anh, Triệu Trạm Hoài cho là nhiều lắm em ấy chỉ để bạn cùng lớp Lộ Diệp nói nhỏ bên tai cha cậu ấy, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, em ấy lại bảo Lộ Diệp trộm tài liệu đấu thầu uy hiếp Lộ Từ. Đến mức bây giờ Lộ Từ tức giận, dứt khoát hủy bỏ hợp tác! Bây giờ Lộ Thị trực tiếp không phối hợp, không bán nữa!

Bây giờ Triệu Trạm Hoài làm cho công ty bị nhiều hơn là tổn thất. Bây giờ nếu đổi địa điểm, mấy ngàn vạn đầu tư của giai đoạn trước coi như mất một nửa! Cả một hạng mục lại bị một đứa nhỏ làm cho hỏng bét.

“Quả thực hồ đồ!” Đêm đó, Triệu Trạm Hoài ném hợp đồng bị xé nát xuống trước mặt Triệu Viên: “Say này chuyện của anh, em đừng xen vào nữa!” 

Sắc mặt Triệu Viên tái nhợt: “Em cũng không nghĩ mọi chuyện lại biến thành thế này. Lộ Diệp rõ ràng hứa hẹn là không có vấn đề gì, mà lúc trước không phải cha Lộ Diệp cũng sắp ký hợp đồng với anh sao? Điều đó nói lên là em và Lộ Diệp không có làm chuyện gì xấu cả! Bây giờ mọi chuyện biến thành như thế này, chắc hẳn là có nguyên nhân khác!”

“Em còn muốn trốn tránh trách nhiệm?” Ánh mắt Triệu Trạm Hoài nhìn Triệu Viên không giấu được vẻ thất vọng.

Đây là chuyện công ty của Triệu Trạm Hoài, công ty tổn thấy mấy ngàn vạn, sắc mặt của cha Triệu và mẹ Triệu cũng không tốt chút nào. Nhưng mẹ Triệu cũng không đành lòng nhìn Triệu Viên cứ bị cả nhà trách cứ như thế, nhịn không được mà nói với Triệu Trạm Hoài: “Được rồi, chuyện đã thành ra như thế này rồi, nói cái đó để làm gì cơ chứ?” 

“Hoàn toàn chính xác, bây giờ không còn lợi ích gì nữa.” Sắc mặt Triệu Trạm Hoài vô cùng khó coi, lắc đầu: “Nhưng mà về sau, Triệu Viên, chưa có được sự cho phép của anh, em đừng có mà xui khiến bạn em làm chuyện gì. Anh biết những bạn học kia của em đều là phú đại nhị, trong nhà họ có thể sẽ giúp công ty anh —— Nhưng lấy năng lực của các người, sợ là sẽ chỉ giống như hôm nay, gây trở ngại cho anh chứ không giúp gì được!”

“Còn có, Triệu Minh Khê đã rời khỏi nhà, em không cần phải trăm phương ngàn kế tranh đoạt với em ấy.”

Lời này vừa thốt ra, giống như đâm trúng tâm tư sâu xa nhất của Triệu Viên, toàn thân cô căng cứng, hốc mắt đỏ bừng, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay. Cô ngồi trên ghế salon, cảm nhận được ánh mắt dò xét của Triệu Mặc và Triệu Vũ Ninh, cảm giác như mình đang ngồi bàn chông, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Đến cùng vì sao lại biến thành như thế này.

“Em không có.” Triệu Viên khóc lóc: “Em cũng chỉ muốn giúp anh cả mà thôi.” 

Nhưng mà, chỉ có cha Triệu, người thường không hay ở nhà và mẹ Triệu thương hại Triệu Viên không nhìn ra. Ba người còn lại đều đã sớm nhìn thấu, nếu như không phải muốn hấp dẫn sự chú ý của người trong nhà, Triệu Viên sẽ không cố ý nghĩ trăm phương ngàn kế giúp Triệu Trạm Hoài hạng mục này.

Đối với điều này, trong lòng Triệu Vũ Ninh, Triệu Mặc và Triệu Trạm Hoài không có cảm giác bất ngờ gì. Bọn họ chỉ cảm thấy, Triệu Viên ở trước mặt, bọn họ lờ mờ không nhận ra. Trước kia hình như Triệu Viên sẽ không cố ý tranh giành tình cảm với Triệu Minh Khê  —— Hay là trước kia em ấy cũng có tranh giành như bọn họ không phát hiện ra?

Hay là, trước kia em ấy vốn không cần tranh đoạt thứ gì, bởi vì tất cả mọi người đều thiên về một bên, đều thiên về phía em ấy. 

Biết được điều này, Triệu Mặc nhíu mày, mà Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh thì không thể không suy tư.

*

Gần đây, bầu không khí ở nhà họ Triệu xuống dưới không độ, bảo mẫu không dám ra khỏi phạm vi phòng bếp, sợ đụng phải áp suất thấp của người nhà họ Triệu mà gặp rắc rối. Bây giờ, mắt trần cũng có thể nhìn thấy không khí chết chóc và nặng nề.

Bởi vì việc này, công ty của Triệu Trạm Hoài bị tổn thất nghiêm trọng. Nhất định anh phải làm việc liên tục, suốt ngày đêm không ngừng nghỉ để cứu vãn, thế là cũng không đoái hoài tới chuyện ở nhà, đêm đó đã dọn đến chung cư gần công ty để ở. 

Vốn dĩ Triệu Vũ Ninh còn ở khách sạn, tính tình phóng đãng như Triệu Mặc thì cũng không về nhà. Cha Triệu cũng bận rộn, lại thêm Triệu Trạm Hoài chuyển ra khỏi nhà họ Triệu, cho nên biệt thự nhà họ Triệu từ náo nhiệt khi xưa bỗng trở nên lạnh lẽo, chẳng khác nào một nấm mồ cô độc.

Hai tháng trước, cho dù mẹ Triệu nghĩ nát đầu cũng sẽ không nghĩ tới nhà họ Triệu bị phân tán như bây giờ.  Và thay vì nói rằng tình huống hiện tại là do Triệu Minh Khê rời nhà bỏ đi, thì không bằng nói là Triệu Viên đáng lẽ không nên mang họ Triệu. Trong lòng Mẹ Triệu bất an khi nghĩ tới mình ở cùng với con gái không máu mủ, lại bức cho con gái ruột bỏ nhà đi. 

Con người chính là như vậy, chuyện ‘không phải mình sinh ra’ này cho dù mẹ Triệu cố gắng quên đi, xem Triệu Viên như con gái ruột mà đối đãi, thậm chí so với con gái ruột còn tốt hơn. Thế nhưng, một khi đã phát sinh xung đột, nó vẫn khiến mẹ Triệu như bị nghẹn trong cổ họng.

Sau khi Triệu Trạm Hoài rời khỏi nhà vào ngày hôm đó, Triệu Viên núp mình trong chăn khóc suốt hai giờ liên. Nhưng lúc này đây, không có người nào trong nhà họ Triệu thay nhau tới dỗ dành cô cả. 

…….

Nhà họ Triệu xảy ra chuyện này, thì căn bản không có truyền đến tai Minh Khê. Cô thu dọn quần áo, đi theo Phó Dương Hi về nhà cậu. Vốn cô ôm suy nghĩ muốn giải quyết mâu thuẫn sớm, lạnh nhạt không thể cứ để hoài như vậy, nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới bầu không khí vào lúc này lại xấu hổ như thế ……

Cô ôm cặp sách ngồi trên ghế salon, tách khỏi Phó Dương Hi, hai người đỏ mặt cùng nhìn nhau.

Tại sao có thể như vậy?

Lúc hắt ly nước, Minh Khê không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ không muốn tách khỏi Phó Dương Hi ngay mà thôi. Sớm biết thành như thế này, đánh chết cô cũng không đến nhà cậu lần thứ hai.

……

Mặc dù có hai phòng tắm trong căn hộ thông tầng, nhưng do Phó Dương Hi bảo người ta cải tạo lầu hai thành phòng chơi bida và phòng chiếu phim, lại thêm phòng tắm lầu hai chưa sử dụng bao giờ, cho nên một đêm không dọn dẹp sạch được. Thế tức là chỉ còn lại một phòng tắm. Điều này cũng có nghĩa là hai người phải dùng chung một phòng tắm. Điều này còn có nghĩa là lúc một người tắm rửa, thì bên ngoài, người kia tất nhiên sẽ nghe thấy tiếng nước rầm rầm, mùi hương sữa tắm, cùng với tiếng nước chạy dọc theo cơ thể. 

Ngoài ra, khi hai người vừa bước vào, mặt Phó Dương Hi đã đỏ bừng, vội vàng chạy ra ban công thu dọn đống lớn quần áo.

Quần áo tán loạn cũng có kích thước vô cùng lớn……. Nếu cái áo len đổi thành Minh Khê mặc thì có thể rủ xuống tới đùi.

Lần trước đến đây, lực chú ý của Minh Khê đều đổ dồn vào cơn sốt của Phó Dương Hi, hơn nữa, sợ là Phó Dương Hi đã thu dọn qua. Lần này tới nằm ngoài dự kiến của hai người, cho nên nhiều thứ mới không thu dọn kịp. 

Rải rác vài máy dao cạo râu trên bàn trà. 

Tất cả đều là đồ dùng của con trai. 

Điều này làm cho Minh Khê ý thức được, người trước mắt này cho dù có tính tình phách lối tới đây, nói chuyện rắm thúi thế nào thì vẫn là một chàng thiếu niên cao lớn, đẹp trai, tràn đầy năng lượng, một chàng thiếu niếu mười phần hoocmon giống đực, mà không phải là cột phát wifi như trước đây mình thường xem là như vậy……

Ánh mắt của Minh Khê lại rơi xuống đôi dép lớn của Phó Dương Hi, so với cô phải lớn hơn vài số. Cảm giác ngứa ngáy mà không cách nào gãi được lại xuất hiện một lần nữa. 

“Nếu không thì tớ quay về trường học ——” Minh Khê đứng lên.

Lời còn chưa dứt, Phó Dương Hi cũng đã nhanh chóng đứng lên, cố gắng để trấn định bản thân. Cậu cao hơn Minh Khê một cái đầu, dữ dằn nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê: “Về cái gì mà về?!”

“Chăn bông cũng chỉ ướt một mảng nhỏ.” 

“Cái gì mà chỉ một mảng nhỏ, chăn của cậu đã ướt đẫm cả rồi, phơi thì phải hai ngày mới khô. Bây giờ trở về thì làm sao, ngủ chỗ nào?!”

Minh Khê: “Không thì tớ ở khách sạn.”

Phó Dương Hi nói: “Cậu ở đây là được rồi, đêm nay tớ sẽ ra ngoài ở khách sạn!”

Nói xong Phó Dương Hi lại bù thêm một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều, tiểu gia tớ luôn luôn trượng nghĩa, đổi thành Kha Thành Văn xảy ra chuyện như vậy tớ cũng sẽ giữ cậu ấy lại tá túc.”

……

Minh Khê không hiểu cảm thấy mất mát của mình khi nghe câu nói tương tự kia của cậu là gì…… Cô cũng không thể để chủ nhà ra ngoài còn mình thì ở lại, thế là do dự một chút, nói: “Nếu không, đều ở lại đây.” 

Phó Dương Hi nuốt nước bọt, ừ lạnh một tiếng, mười phần không tình nguyện: “Chậc, xem ra chỉ có thể như thế.”

Thốt ra lời này xong, không khí lại chìm vào yên tĩnh.

Minh Khê đánh vỡ không khí quỷ dị này, nói: “Lầu hai nhà cậu có phòng chiếu phim, nếu không thì xem phim nhé?”

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy áp suất thấp mấy ngày nay trên đỉnh đầu Phó Dương Hi như mây đen bao phủ đã tản ra một chút ít.

Mặt không đổi sắc, Phó Dương Hi đứng dậy, dẫn cô lên lầu: “Xem phim gì, cậu chọn đi.” 

Minh Khê: “Được.”

Dừng một chút, hai tay Phó Dương Hi đút túi quần, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Xem ra ngày mai chúng ta phải cùng nhau ăn cơm.”

“Giữa trưa không được.” Minh Khê nói: “Trưa mai Đổng Thâm hẹn tớ đi mua đồ, mua một số vật dụng, quần áo để em ấy chuyển trường.” 

“Đổng Sâm?”

“Chữ Thâm trong bộ thủy ba dấu phẩy.(1)” Minh Khê biết cậu không nhớ, cô lặng lẽ liếc mắt sau lưng cậu: “Lần trước tớ có nhắc qua.”

(1) Minh Khê nói tên là 董深 (Đổng Thâm), chữ Thâm với nghĩa là sâu, viết kèm bộ thủy có ba vạch. Còn Phó Dương Hi nghe thành 董参 (Đổng Sâm), chữ Sâm là yết kiết, vạch tội, sâm của nhân sâm, v.v. Hai từ  này có cùng bính âm Shen nên Phó Dương Hi mới nghe lầm. 

Dừng lại, Minh Khê lại vội vàng nói: “Tối mai cùng nhau đi ăn đi.”

Cô cũng không diễn tả được tâm trạng lúc này của mình. Tóm lại, mấy ngày nay Phó Dương Hi là lạ, khó có khi cậu ấy mời cơm, cô không muốn từ chối. Huống hồ, thời gian hai người ở cùng nhau rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ đơn độc ăn một bữa cơm. Mà không biết có phải do ảo giác của Minh Khê hay không, khi cô nói xong lời này, bóng lưng của người phía trước trông vui vẻ hơn rất nhiều.

?

Minh Khê thực sự nhìn không thấu tâm tư của Phó Dương Hi, đột nhiên bước nhanh hai bước, lập tức nhảy đến bậc thang trước mặt cậu ấy, rồi quay đầu nhìn biểu cảm của cậu.

Kết quả, cô nhìn thấy Phó Dương Hi trưng ra vẻ mặt ‘dù có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng tôi vẫn chết rồi. Mặc dù cảm thấy mệt mỏi vì không được đáp lại tình yêu, nhưng nam tử hán không dễ rơi lệ, hãy để tôi yên’.

Phó Dương Hi nhướng mi: “Làm gì?”

Hình như không có vui vẻ gì lắm. Minh Khê cảm thấy tâm tư của con trai thật khó đoán, tâm tư của Phó Dương Hi càng khó đoán hơn. Trước kia cậu ấy kỳ kỳ quái quái, Minh Khê không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì, bây giờ Minh Khê bắt đầu tìm hiểu xem cậu ấy đang nghĩ gì thì lại phát hiện độ khó không thua gì mấy đề thi Olympic Toán học.

Minh Khê đau đầu: “Không có gì.”

Cô đang suy nghĩ, lát nữa đến lúc chờ xem phim, cô phải hỏi Phó Dương Hi, trong những ngày này đã xảy ra chuyện gì, cô làm cậu khó chịu ở đâu. 

Phó Dương Hi đẩy cửa ra, hai người tiến vào phòng chiếu phim.

Minh Khê ngây ngốc một chút.

Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Một người ở chung cư so với biệt thự nhà họ Triệu cũng không thua kém bao nhiêu. Phòng lớn như thế mà lại trống rỗng, chỉ ném một cái ghế salon, sau ghế salon là một dãy giá sách với chồng sách và đĩa DVD, bức tường trắng phía đối diện là màn hình chiếu. 

Màn hình chiếu bật lên, ánh sáng màu xanh mờ nhạt xuất hiện. Phó Dương Hi đi qua, khuôn mặt anh tuấn được khắc họa rõ ràng, mi mắt cụp xuống, ánh sáng màu xanh hắt bóng lên gương mặt cậu.

Minh Khê nhìn cậu rồi nhìn bàn tay đang chỉnh máy của cậu. Ngón tay thon dài, trắng nõn, bởi vì sống an nhàn sung sướng mà không hề bị chai sần, vào mùa đông nên có chút khô ráp.

……

Minh Khê lại bắt đầu thất thần, bất giác nhớ lại cảm giác nắm tay Phó Dương Hi trước kỳ thi tháng đó. Nhưng mà thực tế, khi đó lực chú ý của cô đều đổ dồn vào chồi non trong chậu cây. Không khác gì hành vi của nhiều học sinh khi cầm trên tay bức tượng Einstein trong trường trước giờ thi. 

Cô hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác lúc đó là cái gì.

Minh Khê lại nhớ tới cảm giác đỉnh đầu bị bàn tay kia của cậu vò rối, sức lực không hề nhẹ chút nào, thậm chí có chút không khách khí, như đang vò giẻ lau.

Lúc ấy cô cũng không chút để ý.

Nhưng mà lúc này, không hiểu vì sao cô lại nhớ tới. 

Vì sao?

Minh Khê vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Cậu xem phim này chưa?”

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Minh Khê nhìn thấy Phó Dương Hi giơ lên một bộ phim khoa học viễn tưởng.

“Đã xem.”

Phó Dương Hi: “Với ai?”

Ánh mắt Minh Khê dừng trên khuôn mặt rõ nét của Phó Dương Hi, vô thức đáp: “Trước kia, khi vừa mới tới thành phố A, tớ đã cùng với Thẩm Lệ Nghiêu, Đổng Thâm xem phim này, rất cảm động, tớ đã khóc đấy.” 

“……”

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Phó Dương Hi nắm chặt đĩa DVD trong tay. Bỗng Phó Dương Hi ý thức được, Thẩm Lệ Nghiêu đã quen biết những người bên cạnh Triệu Minh Khê từ sớm, đã biết chuyện trong nhà Triệu Minh Khê sớm hơn cậu. 

“Oh, thế sao? Rất tốt.” Phó Dương Hi không tỏ vẻ gì, chỉ cất đĩa DVD trở lại chỗ cũ, gương mặt ảm đạm dưới ánh sáng màu xanh.

“Đổi phim sao?” Minh Khê rất dễ chịu: “Cậu muốn xem thì xem, tớ lại xem một lần nữa, không sao đâu.” 

Ngừng một chút, Phó Dương Hi nhẹ giọng hỏi: “Phim hay không?”

Minh Khê nhớ lại tình tiết bộ phim, nói: “Là câu chuyện về một cậu bé trí tuệ nhân tạo đã trải qua những cuộc phiêu lưu để trở thành một đứa trẻ thực sự. Phim rất cảm động.”

Phó Dương Hi: “Cậu còn nhớ rất rõ đó.” 

Minh Khê nghĩ là cậu muốn nghe, giới thiệu: “Lúc ấy ở rạp chiếu phim, xung quanh đều một màu đen, tớ còn nhớ tình tiết……”

Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Phó dương Hi cắt ngang: “Đột nhiên tớ buồn ngủ rồi.”

Minh Khê: ?

Nếu nghe tiếp, Phó Dương Hi không đảm bảo rằng mình sẽ không đi đánh Thẩm Lệ Nghiêu một trận lúc nửa đêm. Cậu biết, mình không nên bởi vì chuyện này mà có cảm xúc tiêu cực, nhưng mà cậu vẫn không khỏi đố kỵ. Cậu ghen ghét Thẩm Lệ Nghiêu đã có quan hệ thông gia từ bé với khẩu trang nhỏ, đã tham gia vào cuộc sống của khẩu trang nhỏ trong quá khứ. Cậu càng ghen ghét Thẩm Lệ Nghiêu đã từng được khẩu trang nhỏ thích —— Là thật sự thích, mà không phải do cậu ta tự mình đa tình.

Minh Khê nhìn mái tóc rối trước trán cậu, thấy bỗng dưng cậu hết hứng thú, quay người đi xuống lầu.

“Không xem nữa à?” Minh Khê vội vàng đuổi theo.

Cô ấy cảm thấy tâm trạng thất thường gần đây của Phó Dương Hi giống như một ông chú già thất thường ………

“Hôm nào đi.”

“Cậu đi tắm rửa đi, sau đó đi ngủ sớm một chút.” Phó Dương Hi đưa Minh Khê tới trước phòng. 

……

Khoảnh khắc Minh Khê bước vào phòng, Phó Dương Hi gần như muốn thốt lên, như vậy, có phải cậu còn thích Thẩm Lệ Nghiêu không?

Nhưng cậu lại cảm thấy mình giống như một thằng hề, không có dũng khí hỏi ra thành lời. Cậu sợ nhận được đáp án mà cậu không muốn nghe. 

10 bình luận về “[Hít vận khí] Chương 40”

  1. Phó Dương Hi cứ hỏi thẳng Minh Khê đi, để giải quyết khúc mắc này >< Mà tính tình của anh lên xuống thất thường thật :))

    Đã thích bởi 4 người

  2. Càng đọc càng nản
    Cái hướng truyện rất hay nha, nhưng càng về sau càng bị mệt và theo hướng truyện Teenfic
    Đầu tiên đứa trẻ mình nuôi 15 năm chắc chắn tình cảm hơn đứa con ruột mới về, ngay bản thân gia đinh sống từ trước đến nay còn đối sử không công bằng nói gì trường hợp này, thiên vị một điều dễ hiểu, có thể thấy bất công thì xử lý ko thân thiết, ít qua lại làm gì đến mức đoạn tuyệt quan hệ, trong khi đó thời gian kiếp trước đã tương đối thân nhau , dù mệt mỏi nhưng đã thân quen nhau rồi ko phải cắt là cắt luôn
    – thứ 2: trong kiếp này người thân có có bất công, có nhận sai, có xin lỗi , và chưa làm gì quá đáng, tại sao dùng kĩ ức trước để đối xử
    – thứ 3: n8 càng về sau càng bị bôi nhọ, rõ đang giúp công ty lại bị cho tranh giành tình cảm, mn tự đối sử tốt hướng về nữ 8, bây giờ người trong gia đình đổ mọi tỗi lỗi cho nữ 8
    – thứ 4: dùng tiền vay bạn trả tiền nuôi dưỡng 2 năm, cười riêng tiền học trường đó ko phải tiền vào được. Tiền sinh hoạt thấy n9 phụ thuộc gia sư, đủ ko, chắc chắn ko, mà trong truyện ko thấy nhắc về vấn đề
    – thứ 5: n9 đã 23,24 tuổi rồi , quay về 17 tuổi thì đã trải nghiệm 23,24 tuổi rồi , xin đừng hành xử như những đứa trẻ 17 tuổi
    – thứ 6: một câu nói người ko trực tiếp điều hành tập đoàn lại có trọng lượng hủy hợp đồng này, hợp đồng kia , vô lý
    – Thứ 7: n8 và anh trai chưa phát triển tuyến tình cảm, đến cảnh 2 người này tác giả gắn từ ngữ như kiểu yêu đương sai trái, dù yêu nhau thật cx ko sao
    Thật sự đọc đoạn đầu rất hí hửng dù ko logic thì nó còn vui, mang tính giải trí, nhưng càng về sau càng chán, lớp 12 nhưng ko tả được giai đoạn họ sôi sục thay đổi , bôi nhọ dàn nu8, na8, ko hợp có thể ko dây dưa, hoặc có thể làm bạn BÈ, quan hệ thân sơ. Miễn ko đụng tới lợi ích Triệu Viên thì n9 vẫn sống mà

    Đã thích bởi 1 người

    1. Đâu chỉ đơn giản là thiên vị? Rồi bạn quên hết những việc gia đình nu9 đã làm với nu9 rồi à?
      – lúc nu9 và nu8 cùng bị bỏng, gia đình nu9 chỉ quan tâm đưa nu8 đến bệnh viện mà lại bỏ quên nu9 đang bị bỏng nặng, khiến cho cô ấy bị 1 vết sẹo lớn trên mặt.
      – lúc nu9 muốn tham gia cuộc thi hoá, là em trai nu9 đã lấy cắp tờ đơn đăng ký của nu9 để đưa cho nu8, khiến cho cô ấy mất cơ hội thi.
      – lúc nu8 bị dị ứng, là gia đình nu9 đã ngay lập tức đổ tội lên đầu nu9 trong khi không hề có chứng cứ, vu oan cho nu9 làm hại nu8.
      – lúc nu9 bị đau dạ dày ở trong lớp, gọi người nhà nhưng cả nhà đều không một ai đến, phải nhờ thầy giáo đưa nu9 đi bệnh viện.
      – lúc nu9 bị thương đầu gối trong giờ thể dục, gọi người nhà cũng không có một ai đến.
      – họp phụ huynh cũng không đến.
      – nu9 và nu8 học cùng một trường, nhưng anh cả mỗi lần đến trường đón lại chỉ đón mình nu8, không hề đón nu9. Rồi mắc cái gì mà lại không thể đón được cả 2? Bộ ô tô thiếu chỗ ngồi à mà không thể cho nu9 vào ngồi cùng?

      Bị đổ tội oan, bị cướp đi cơ hội tham gia kì thi, bị đối xử như người thừa, ốm đau đi viện không ai quan tâm mà bạn vẫn cho là “chưa làm gì quá đáng” cơ à? Rồi thế nào mới gọi là quá đáng?
      Và mấy cái này đều đã xảy ra ở kiếp 2 hết nhé chứ đừng có bảo nu9 dùng kí ức kiếp 1 để đối xử lên người ở kiếp 2. Kiếp 2 đã thế này thì 8 năm kiếp 1 không biết đã phải trải qua những chuyện gì khác nữa đâu.

      Đã thích bởi 9 người

    2. Mà đọc còn bảo là kiếp 2 gia đình nữ 9 vẫn hòa thuận nhưng mấy năm sau có khúc mắc gì thì mới như vậy và nghe đâu ngoại truyện sẽ nói toàn bộ lý do vì sao n9 đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mà mình đọc trùng sinh thì đa số là như vậy bạn ko đọc được trùng sinh thì đừng có đọc bởi vì 10 bộ hết 9 bộ giống nhau rồi ¯⁠\⁠_⁠ʘ⁠‿⁠ʘ⁠_⁠/⁠¯

      Thích

Bình luận về bài viết này