[Hít vận khí] Chương 42

Edit: Pinkie

Bước chân của Phó Dương Hi cứ như vậy tạm dừng.

Ngồi đối diện Triệu Minh Khê là Thẩm Lệ Nghiêu.

Nhà hàng Tây tinh tế, đường đi cũng không rộng, cách có bốn làn xe, cậu có thể thấy rõ ràng có mấy cái chén trên bàn, bàn thủy tinh còn có hương thơm hoa cỏ thoang thoảng. Một bên khác còn có người trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm đang kéo đàn violon, cho dù nghe không được kéo ca khúc gì nhưng nhìn biểu cảm say mê của người kia thì biết đó là một ca khúc lãng mạn.

Phó Dương Hi nhìn chằm chằm bên kia, khoảng chừng năm phút vẫn không phản ứng. Trên mặt cậu quên mất nên phải biểu cảm cái gì, đầu óc giống như bị gỉ sắt. 

…… Là hẹn hò sao?

Con mắt Phó Dương Hi chuyển động, ánh mắt lại rơi trên bộ quần áo màu hồng mà sáng nay Triệu Minh Khê cố ý đổi. 

……

Lúc này, Triệu Minh Khê cảm thấy hơi buồn bực, dùng nĩa đâm miếng bò bít tết vừa mới mang lên, nói với Thẩm Lệ Nghiêu ngồi ở đối diện: “Không nghĩ tới người bận rộn như cậu cũng có thời gian đi shopping, vừa rồi dì Đổng kéo cậu cùng ăn cơm, sao cậu lại không từ chối?” 

Thẩm Lệ Nghiêu từ từ, lạnh lùng cắt miếng bò bít tết. Đương nhiên cậu sẽ không nói, là cậu cố ý gọi điện thoại để Đổng Tuệ hẹn Triệu Minh Khê ra ăn cơm.

Mặc dù Đổng Tuệ bài xích nhà họ Triệu bởi vì cảm thấy nhà họ Triệu bạc đãi Triệu Minh Khê, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn con rể để đối đãi với Thẩm Lệ Nghiêu. Hai năm trước, bà nghe nói nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm có thông gia từ bé, lúc đó còn thay Triệu Minh Khê cảm thấy vui vẻ, trước khi đi còn dặn dò Thẩm Lệ Nghiêu chăm sóc Triệu Minh Khê nhiều hơn.

Thẩm Lệ Nghiêu cũng không có phụ lời nhắc nhở của Đổng Tuệ. Mặc dù sau này cậu ngại Triệu Minh Khê phiền phức, nhưng đúng là cậu đã giúp Triệu Minh Khê rất nhiều lần. 

Trên thực tế, Triệu Minh Khê thích cậu, chỉ sợ cũng bởi vì lần mưa to kia, cô bị Triệu Viên và Triệu Vũ Ninh bỏ quên ở cửa hàng, lạc đường, không có dù, điện thoại thì không còn pin, trên người lại không có tiền bắt xe. Lúc đó, cậu đã đưa cô về nhà. 

Mà bây giờ, Triệu Minh Khê nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu giống như một con thỏ xấu hổ, xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Thẩm Lệ Nghiêu chỉ có thể nghĩ cách khác thì mới có nhiều thời gian chung đụng với cô. 

Thẩm Lệ Nghiêu nói: “Dì Đổng là người lớn, tớ cũng không có cách nào từ chối. Ngược lại là cậu, trực tiếp muốn quay người rời khỏi.” 

Nói đến đây, động tác cắt miếng bò bít tết của Thẩm Lệ Nghiêu lại dùng thêm sức, lạnh lùng nói: “Triệu Minh Khê, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết hai năm, bây giờ ngay cả làm bạn bè, cùng ăn với nhau một bữa cơm mà cậu cũng không đồng ý sao?” 

“Thẩm Lệ Nghiêu, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?!” Minh Khê nhịn không được mà nói: “Cậu không thích tớ, bây giờ tớ cũng không thích cậu, chúng ta tốt nhất đừng nên gặp mặt, cho dù trên đường đụng phải thì cũng giả bộ như không quen biết. Cùng nhau ăn cơm cái gì cơ chứ!”

Minh Khê nói xong lại cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, cắt bò bít tết đến mức nát bương. Hơn nữa, cô còn đang muốn nhanh chóng trở về để làm rõ rốt cuộc Phó Dương Hi đang uống thuốc gì. Bây giờ bị Thẩm Lệ Nghiêu chăn ngang, Thẩm Lệ Nghiêu nói nhà hàng này phải xếp hàng chờ thật lâu, vậy là dì Đổng lập tức đồng ý, cho nên mới kéo dài thời gian như vậy. Căn bản cô không muốn ngồi ở đây ăn cơm với Thẩm Lệ Nghiêu.

Thẩm Lệ Nghiêu nghe những lời này của cô thì trong lòng dấy lên nỗi lo lắng không tên. Cậu vừa muốn nói cái gì thì Đổng Tuệ và Đổng Thâm đi toilet đã trở lại, ngồi xuống hai bên bàn ăn. Thẩm Lệ Nghiêu nhìn Triệu Minh Khê một chút, nhất thời ngậm miệng lại.

Đổng Tuệ cũng phát giác được không khí của hai đứa nhỏ không thích hợp, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, múc cho hai người mỗi người một bát canh ngô. 

“Nháo cái gì mà nhìn không tự nhiên thế.” Đổng Tuệ cười nói: “Tiểu Thẩm, dì muốn hỏi cháu một chút, đừng kiêu ngạo, rõ ràng là thích Minh Khê của chúng ta mà đúng không? Minh Khê của chúng ta thông minh như vậy, xinh đẹp như thế, đợi đến khi con bé chạy mất thì cháu không biết khóc nơi nào đâu đó.” 

Minh Khê quả thực bất lực phản bác. Bây giờ cô giống như bị người lớn ép tới đây ngồi cho đủ người. Trong nội tâm cô bất đắc dĩ muốn nói, Thẩm Lệ Nghiêu thích cô cái rắm, hai năm trước vì dì Đổng nhắc nhở cho nên mới trưng vẻ mặt lạnh lùng giúp đỡ cô. Lại nói, coi như bây giờ Thẩm Lệ Nghiêu có thích cô thì nhiệt tình trên người cô cũng đã là quá khứ rồi.

Nhưng không ngờ Thẩm Lệ Nghiêu im lặng hai giây rồi nói: “Vâng.” 

Minh Khê thiếu chút nữa phun ngụm cạnh ra ngoài. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cái quỷ gì thế này???

Cậu ta ‘Vâng’ cái quỷ gì? 

Thẩm Lệ Nghiêu cũng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt mang theo ý tứ phức tạp.

Biểu cảm trên mặt Minh Khê như gặp quỷ, nhìn về phía Đổng Tuệ, quả thực giống như ngồi trên bàn chông, lập tức cầm túi xách lên muốn chạy trốn. 

Đổng Tuệ giữ tay cô lại, nghĩ rằng cô đang xấu hổ. Với Đổng Tuệ, Thẩm Lệ Nghiêu là đứa nhỏ ưu tú, mặc dù tính cách có chút lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không tốt khi ở chung, nhưng mà thiên tài thì nói chung đều có tính tình kì dị cổ quái như vậy. Thằng bé là đứa tràn đầy hứa hẹn. Mặc kệ Minh Khê có thích hợp với thằng bé hay không thì thằng bé nhất định là đứa nhỏ ưu tú nhất có thể tìm thấy trong giới thượng lưu này. Nhà họ Triệu chẳng có gì tốt, chỉ được một cái tốt nhất là làm thông gia từ bé với nhà họ Thẩm này.

Đổng Tuệ thưởng thức cậu ấy, cũng muốn tìm cho Triệu Minh Khê một nơi tốt để dựa vào, thế nên về sau mới muốn tác hợp cho hai người. Nhưng bà không nghĩ tới, bà còn chưa bắt đầu tác hợp thì Thẩm Lệ Nghiêu đã tìm bà trước. Điều này chứng tỏ Thẩm Lệ Nghiêu để ý Minh Khê. 

Hiện tại không phải cũng giống Minh Khê sao? 

Đổng Tuệ còn nhớ Minh Khê rất yêu thích Thẩm Lệ Nghiêu, vậy bây giờ còn đang giận dỗi cái gì đây?

“Bây giờ đang học lớp mười hai, đương nhiên dì không ủng hộ chuyện hai đứa yêu đương, nhưng giờ đến khi lên đại học thì có thể. Đến cái tuổi như dì với chú Đổng của các cháu thì mới biết, thuở thiếu thời quan trọng biết bao nhiêu, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí vì giận dỗi vô vị, có chuyện gì nói ra không tốt sao?”

Quả thực Minh Khê rất đau đầu: “Dì Đổng, không phải như dì nghĩ ——”

Thẩm Lệ Nghiêu cắt ngang lời Triệu Minh Khê: “Dì Đổng, cháu đã biết ạ.” 

Minh Khê: “……”

Đổng Tuệ: “Cái này cũng chẳng sao, hai đứa thật xứng đôi.”

“Trước kia, khi nói chuyện trên video với bọn dì, Minh Khê cũng thường xuyên nhắc tới cháu, bây giờ cháu cũng thích con bé, còn có gì trở ngại cơ chứ?”

Thì ra đàn violon đang kéo bài《Tiểu Dạ Khúc》, hòa vào tiếng ồn ào của xe cộ trên đường phố, đâm thẳng vào tai người nghe. Không khí tràn ngập sự khô khốc của bụi và ẩm ướt sau cơn mưa.

Một bóng đen cao lớn đứng ở cửa nhà hàng Tây, nghe rõ lời của Đổng Tuệ. Thì ra đã tới mức này, khẩu trang nhỏ đang cùng Thẩm Lệ Nghiêu gặp người lớn. 

Đầu ngón tay cắt bò bít tết của Phó Dương Hi dùng sức tới mức trắng bệch. Đầu óc cậu ong ong, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng châm chọc, giống như đột nhiên bị thả vào trong thế giới này. Bò bít tết cũng giống như bò bít tết trên bàn, còn có nến và cả hương thơm hoa cỏ, còn không đủ tao nhã sao.

Mái tóc đen ngắn của cậu phản chiếu từ kính cửa sổ, cậu trông giống như một thằng hề kém cỏi.

Phó Dương Hi không nhúc nhích.

Cách đó không xa, Đổng Tuệ cảm thấy có chút kỳ quái nên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một cậu bé cao gầy, dung mạo tuấn tú nhưng sắc mặt lại trắng bệch, con ngươi sâu thẳm đang nhìn chằm chằm bên này. Đổng Tuệ kinh ngạc nhìn thêm một chút thì ngay lập tức, cậu bé kia biến mất ở cửa.

……

Sau khi Minh Khê ứng phó xong với Đổng Tuệ và Thẩm Lệ Nghiêu thì trong lòng thề, sau này những bữa cơm như thế này tuyệt đối phải xác nhận người ăn cùng là ai rồi mới đồng ý. Mặc dù cô hiểu được tâm tình này của người lớn là Dì Đổng nhưng bữa cơm này cô hoàn toàn mất hứng. 

Ăn xong, cô vội vàng mượn cớ học tập để chuồn khỏi.

Trên đường về nhà, cô gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Lệ Nghiêu, nói cho cậu ta biết, về sau cô sẽ nói rõ với dì Đổng là bọn họ sớm đã không còn quan hệ gì với nhau. Không quan tâm Thẩm Lệ Nghiêu có đọc hay chưa, Minh Khê lập tức kéo cậu ta vào danh sách đen. 

Dì Đổng hứng thú bừng bừng chuyện tác hợp cho cô và Thẩm Lệ Nghiêu, cô muốn nói rõ với dì Đổng nhưng vẫn còn đang tìm từ sao cho thích hợp. Minh Khê chỉ cảm thấy thật đau đầu.

Minh Khê đeo cặp sách trở lại chỗ của Phó Dương Hi, nhấn chuông cửa, nhưng những năm phút mà không có người nào đáp lại.

—— Cậu ấy không ở nhà sao?

Minh Khê mở điện thoại ra, mới phát hiện nửa giờ trước Phó Dương Hi đã gửi tin nhắn Wechat cho cô. 

“Mật mã mở cửa là 102488, cậu trực tiếp đi vào là được, tùy tiện ở bao lâu thì ở.”

Minh Khê hỏi: “Còn cậu?”

Qua một lúc lâu, bên kia mới trả lời. 

“Tớ có chút chuyện, về nhà cũ một chuyến.”

Trong lòng Minh Khê bỗng nhớ tới lần trước, sau khi Phó Dương Hi về nhà cũ thì trên cổ tay có vết máu bầm. 

Mí mắt cô nhanh chóng giật giật, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Phó Dương Hi không trả lời.

21 bình luận về “[Hít vận khí] Chương 42”

  1. Ai đó làm ơn đả thông thúc đẩy 2 người đến với nhau đi ạ, chứ anh Hi đầu đỏ cứ hiểu lầm như vầy mãi em khổ tâm giùm anh luôn đó. Còn cái anh mặt lạnh kia làm ơn đi, tha cho chị đi huhu, thà người ta còn thích mình thì thôi, nghĩ mấy người này cũng mắc cười, cả gia đình họ Triệu rồi cả anh Thẩm này nữa, có không giữ mất đừng tìm, sống không biết quý trọng gì hết. Thấy ghét, làm ơn ngược mấy người này nhiều lên giúp em, cũng để yên cho 2 anh chị giùm ạ ☺️

    Đã thích bởi 9 người

  2. TLN giống kiểu nam9 trong mấy truyện txvt lạnh lùng, khó gần các kiểu xong sau này bị vả vặt khi dính vào condi tình iu, nhg trong truyện này anh chỉ là phận nam8 hihi :))

    Đã thích bởi 4 người

  3. Haizzz.đọc mấy bình luận của 1 số bạn mà buồn ghê. Toàn đứng vào 1 phía mà phán xét vậy.
    Thẩm lệ nghiêu theo đuổi con nhà ng ta có gì sai? Dì đổng cũng chỉ là trưởng bối quan tâm con cái. Ngay cả triệu viện mình cx không ghét,nhỏ đó cũng chả làm gì thương thiedn hại lý cả. Mn thử nghĩ , đột nhiên biết mình k phải con gái ruột, thiên kim thật lại trở về,thì tất nhiên sẽ lo sợ mất gia đình,địa vị…. Rồi. Nên nảy sinh ý nghĩ này nọ cũng quá bình thường. Nếu nhỏ triệu viện là nữ 9 thì mn lại ngả về nhỏ đó thôi.Muốn trách trc tiên trách triệu gia thiên vị không biết đối xưr hoà hợp 2 đứa con trước đã.

    Đã thích bởi 3 người

  4. Ban đầu mình thấy hơi vô lí khi cứ mỗi lần MK và PDH đang thân mật với nhau thì TLN xuất hiện và ngược lại. Nhưng nghĩ kĩ hơn thì chắc đây là debuff của nữ phụ để chia rẽ 2 người nhỉ.

    Thích

Bình luận về bài viết này