[Hít vận khí] Chương 43.1

Edit: Pinkie

Phó Dương Hi chưa trở về, buổi tối hôm đó Minh Khê trải qua một mình.  

Sau khi tắt đèn, cả căn phòng đột nhiên trống rỗng. Trên hành lang chỉ còn lại một ngọn đèn xanh nhạt, phát ra ánh sáng yếu ớt, còn lại hầu hết những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Chung cư 200 mét vuông vốn đã lớn, trong nhà lại không có đồ dùng gì nên càng thêm trống trải. Hơn nữa bây giờ lại không có âm thanh, mọi thứ thêm quạnh quẽ, yên lặng, có cảm giác lạnh thấu xương

Điều này khác với những gì Minh Khê nghĩ. Minh Khê nghĩ, với tính cách bồng bột tùy ý như Phó Dương Hi thì chỗ ở nhất định sẽ náo nhiệt, ồn ào, cha mẹ ân ái, có bạn bè xung quanh. Nhưng sự thật không phải là như vậy. 

Lúc này, Minh Khê mới phát hiện hiểu biết của cô về Phó Dương Hi quá ít. Một mình cô chờ đợi trong căn hộ, trong lòng đầy tâm sự, đêm cũng không ngủ được. Minh Khê nhịn không được mà đứng dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước. Mặc dù chủ nhân không có ở đây, một mình tham quan chung cư này có vẻ không tốt nhưng Minh Khê vẫn nhịn không được mà nhìn khắp bốn phía. 

Trong lòng cô nhột nhạt, vô cùng tò mò ngày thường Phó Dương Hi sẽ xem phim gì, vì vậy cô lên tầng hai xem đĩa và phim trong phòng chiếu. Đa số là phim khoa học viễn tưởng, có một số bìa thuần tiếng nước ngoài làm cho người ta không phân định rõ nội dung bên trong. Khiến cho người ta kinh ngạc hơn là vị thái tử gia Phó thị này lại không phải là người lộn xộn, các phim đều được đánh số thứ tự.

Minh Khê chụp lại danh mục phim, định sau này lúc hai người xem phim, cô sẽ chọn bộ phim mà cậu chưa xem. 

Sau đó, Minh Khê mặc đồ ngủ, lại đi vào một căn phòng khác trên lầu hai nhìn nhìn. Trên bàn đặt con rô-bốt quét rác đã được tháo rời, sửa chữa một nửa, và các bộ phận màu đen xám được đặt lộn xộn ở đó. Minh Khê vô thức muốn đi qua nhìn thử một chút, nhưng gia giáo làm cô cảm thấy tùy tiện đụng vào đồ của người khác là không tốt lắm. Thế là cô chỉ đứng từ xa xa nhìn một lát.

Đi dạo quanh căn hộ một vòng, tất cả các nơi đều cho Minh Khê cảm giác với chỉ hai từ: Trống trải.

Dạo một hồi lâu, đã nhanh chóng tới mười hai giờ khuya. 

Đêm đã khuya.

Minh Khê xuống lầu, trở về phòng mình.

Cô nhìn lên trần nhà, lật qua lật lại không ngủ được, nhịn không được mở lại khung chat nói chuyện với Hạ Dạng, nhìn chằm chằm con số 1096 lần nhắc tới “Phó Dương Hi” kia. Cảm giác ngứa ngáy vô thức lại hiện lên trong lòng cô.

Trời xui đất khiến, chờ tới lúc Minh Khê lấy lại tinh thần thì cô đã bắt đầu tìm kiếm trên Baidu —— Làm thế nào để đoán được mình có thích một người hay không.

Minh Khê giật nảy mình, vô thức muốn thoát ra, nhưng lại liếm liếm đôi môi khô khốc, vẫn không nhịn được mà nhìn xem một chút.

Cái đầu tiên đập vào mắt chính là:【Sẽ kìm lòng không được mà đi tìm hiểu sở thích của đối phương.】

Minh Khê nhìn ảnh mấy bộ phim mà mình đã chụp, nhất thời hãi hùng khiếp vía. Cô bụm mặt, chôn đầu bên trong gối, hít thở thật sâu mấy hơi. Sau một lát, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Minh Khê tiếp tục nhìn xuống dưới.

Cái thứ hai là:【Sẽ kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm đối phương, cảm thấy đối phương đẹp mắt.】

Máu của Minh Khê đã dồn lên đỉnh đầu, mặt vô thức nóng bừng lên.

Cái thứ ba là:【Bởi vì đối phương mà ngủ không được, hơn nữa còn lo lắng cho đối phương.】

Minh Khê quả thực phát điên.

Cô ném điện thoại qua một bên, nhìn lên trần nhà, giơ chân lên làm động tác đạp xe, muốn quên hết những gì mình vừa nhìn thấy. Thế nhưng giống như chiếc hộp Pandora đã mở (1), có một số việc không thể thu hồi lại được.

(1) Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là “hy vọng” để cho loài người để có thể tiếp tục sống. (Nguồn: wikipedia)

Một lúc sau, Minh Khê vẫn đang vò đầu bứt tai, cô không thể không đứng dậy, cầm lấy điện thoại, nuốt nước bọt rồi tiếp tục nhìn. 

Cô nhìn xuống từng cái một.

Sau đó.

Cô phát hiện mình trúng hơn phân nửa.

Minh Khê kéo xuống cái cuối cùng, cái cuối cùng là:【Là bạn bắt đầu hoài nghi mình có thích đối phương hay không, cũng vì vậy mà bắt đầu kiểm tra, tới thời điểm này thì không cần hoài nghi gì nữa, đáp án chính là ‘thích’.】

Minh Khê: “……”

???

Lần này Minh Khê hoàn toàn không ngủ được.

Mất ngủ.

Một con dê.

Hai con dê.

Ba con Phó Dương Hi.

……

Trái tim Minh Khê đập bang bang trong lồng ngực, nằm ở trên giường cả một lúc lâu nhưng vẫn không ngủ được. Giấc ngủ của Minh Khê luôn tốt, đây là lần đầu tiên lâu như vậy mà cô chưa đi vào giấc ngủ. 

Trời tờ mờ sáng, hôm nay, Minh Khê giống như con cá ướp muối, tiếp tục nằm trên giường, vô thần mở to hai mắt.

……

Hôm sau.

Minh Khê nghĩ ngày hôm sau Phó Dương Hi sẽ trở về ngay. 

Vì không ngủ được nên cô thức dậy từ sớm, bắt đầu quét dọn vệ sinh, thuận tiện kéo ghế salon đến bên cạnh cửa sổ sát đất, tháo rèm cửa xuống bỏ vào máy giặt, giặt xong sấy khô rồi treo lên một lần nữa.

Cô loay hoay một hồi đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thế là hết cả buổi sáng. Trong quá trình quét dọn, Minh Khê phát hiện ốp lưng điện thoại của Phó Dương Hi bị vỡ. Cô nhịn không được mà lên Taobao, đặt cho cậu một cái giống hệt.

Giữa trưa, Phó Dương Hi cũng không trở về.

Buổi chiều, Minh Khê lên mạng tìm câu trả lời cho vấn đề ‘làm sao để từ chối người lớn để mình không cần phải ở chung một chỗ với người mình không thích’. Sau đó vắt óc suy nghĩ tìm từ, hết xóa rồi lại nhập, cuối cùng, cô gửi cho dì Đổng một tin nhắn, giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây.  Sau đó, cô đến gặp giáo sư Cao như thường lệ, cùng học tập với cháu trai của ông ấy.

Khoảng tám giờ tối, cô trở về, lúc nhập mật mã, trong lòng không hiểu sao có chút chờ mong nhìn thấy Phó Dương Hi ngồi chơi game trên ghế salon. Nhưng đến khi đẩy cửa đi vào, đồ đạc trên quầy bar vẫn còn nguyên, giống như lúc cô đi. Phó Dương Hi vẫn chưa trở về.

*

Thứ hai, Minh Khê vượt gió lạnh đến trường, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn trông không, giống như khi cô rời đi với Phó Dương Hi cuối tuần trước. 

Nghỉ giữa tiết, cô nhịn không được mà quay đầu tìm Kha Thành Văn nghe ngóng.

Nhưng mà Kha Thành Văn cũng không hiểu ra sao, ôm bóng rổ nói: “Không biết nha, trước kia, anh Hi không tới lớp hai ba ngày là chuyện thường, thầy trưởng khối và thầy Lư đều đã quen. Tháng trước, mỗi ngày cậu ấy đều đi học, như vậy mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái đó.” 

“Với lại, cậu cũng không biết vì sao cậu ấy không đến, thì làm sao bọn tớ biết được? Không phải cuối tuần cậu ở nhà cậu ấy à?”

Nói tới chỗ này, Kha Thành Văn nhịn không được mà hâm mộ nói: “Mặc dù tớ biết được địa chỉ của anh Hi nhưng tớ chưa từng vào cửa chung cư cậu ấy đâu. Thế nào, có lớn không? Kẻ có tiền sống một mình thì sinh hoạt như thế nào?”

Minh Khê cũng không cố ý nói cho Kha Thành Văn biết, cô không chỉ vào được cửa mà còn biết mật mã mở cửa nhà Phó Dương Hi. 

Bởi vì Phó Dương Hi chưa trả lời nên trong lòng Minh Khê có chút không yên, thế là buổi chiều lại nhịn không được mà đi hỏi Khương Tu Thu: “Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao? Thứ bảy cậu ấy đã vội vàng chạy về.”

Khương Tu Thu nhận lấy thư tình, cặp mắt đào hoa ngẩng lên nhìn Minh Khê một chút, nói: “Khẩu trang nhỏ, đừng lo lắng, hẳn là không phải chuyện gì lớn đâu. Cậu ấy có một đứa em họ mới về nước không lâu, muốn chuyển tới trường của chúng ta. Cậu ấy trở về chắc là có liên quan đến chuyện này.” 

Kha Thành Văn nhịn không được mà bảo vệ cho Phó Dương Hi, đạo: “Anh Hi không cho gọi ——”

Khương Tu Thu cười tủm tỉm nói: “Cậu ấy không có ở đây, đừng xen vào.” 

Hai người cười cười rồi im miệng, Minh Khê trở lại chỗ ngồi của mình, tâm tư nặng nề tiếp tục làm bài tập. Khương Tu Thu quen biết Phó Dương Hi lâu nhất, cậu ấy nói không có việc gì thì hẳn là không có việc gì lớn. Có lẽ là do cô đã lo lắng quá nhiều. Minh Khê buông lỏng tâm tình một chút.

Sau đó, thứ hai, thứ ba, thứ tư, Minh Khê chuyển ra khỏi nhà cậu, trở về ký túc xá của trường. 

Phó Dương Hi đều không đến lớp. Trong lớp, ngoại trừ cô ra thì các đàn em khác đều đã quen. Lúc này, Minh Khê mới nhớ tới lời Kha Thành Văn nói, trước kia Phó Dương Hi ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới là như thế nào. Cũng không trách được sao cậu lại không nhớ tên của giáo viên chủ nhiệm và các bạn trong lớp. Với tần suất đến trường như thế, cậu ấy có thể nhớ được tên ai mới là lạ đó!

Trong suốt ba ngày, không một cây con nào trong chậu cây mọc lên. Cô đã cố gắng hết sức để bản thân bớt lạc lõng, nhưng vẫn có chút không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, không có cách nào khắc chế được.

Tỉ như nói, cái thứ năm của《Làm thế nào để đoán được mình có thích một người hay không》 —— Nhớ.

Minh Khê cắn môi, sắp xếp đống bài thi trên bàn Phó Dương Hi lại rồi bỏ vào trong hộc bàn của cậu. Tập huấn sẽ nhanh chóng bắt đầu, ngày tập huấn cuối cùng chính là cuộc thi đấu vòng loại, Minh Khê cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, cô bắt đầu vùi đầu vào luyện đề. 

Tiết thứ hai của buổi chiều thứ năm, Minh Khê sắp xếp xong bài tập của cả nhóm rồi đưa đến văn phòng. Cô đi về phía văn phòng, đúng lúc nhìn thấy một bóng người cao gầy đi ra từ phòng làm việc của trưởng khối ở cuối hành lang, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu. Bóng dáng kia cực kỳ giống Phó Dương Hi, nhưng lại chẳng giống —— Bởi vì người đó có mái tóc ngắn màu đen. 

Minh Khê vô thức vượt qua đám đông hỗn loạn trên hành lang, và vội vã đi theo, nhưng người bên kia đã nhanh chóng xuống lầu, không còn nhìn thấy rõ bất kỳ chút gì.

Chuông tan học của tòa nhà dạy học vang lên, Minh Khê bị thầy Lư gọi lại nên đành phải quay đầu đi tới văn phòng. 

*

Gió lạnh đột nhiên thổi tới, trong nháy mắt chiếc lá cuối cùng trong ngôi trường trở nên vàng úa và khô héo. Có một trận mưa lớn vào ngày hôm qua, khắp nơi trong trường đều có nước ứ đọng.

Minh Khê mặc áo khoác thật dày, quấn khăn quàng cổ, búi tóc gọn gàng trên đỉnh đầu, thu dọn xong hành lý, bỏ một xấp giấy nháp và đề thi vào trong cặp sách, cùng hai mươi người khác bắt đầu đi tập huấn. 

Một đoàn người đến cổng trường trong gió lạnh, chờ xe buýt mà trường đã thuê, không khí lạnh lẽo ngưng tụ thành màu trắng xóa.

Thẩm Lệ Nghiêu nhìn thấy Triệu Minh Khê, bước chân dừng một chút, sau đó chủ động đi về phía cô.

Minh Khê cầm chặt ốp lưng điện thoại màu trắng có hình khẩu trang nhỏ phía sau, quay đầu nhìn vào trong trường, muốn nhìn xem hôm nay Phó Dương Hi có tới không, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Thẩm Lệ Nghiêu kéo vali hành lý màu đen đứng bên cạnh mình. Cô nhíu mày, không khỏi nhích sang bên cạnh mấy bước. Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu thay đổi.

Nhìn thấy một màn này, mười chín người tham gia tập huấn còn lại đều có chút kinh ngạc.

Điều kinh ngạc đầu tiên là Nghiêu thần thế mà lại chủ động đứng bên cạnh Triệu Minh Khê. Điều kinh ngạc tiếp theo là Triệu Minh Khê muốn tránh xa, hình như không muốn đứng chung một chỗ với cậu ấy. 

 —— Đây chính là Thẩm Lệ Nghiêu đó!

Sáu người của lớp nâng cao, bao gồm Triệu Viên và Bồ Sương. Lớp quốc tế có ba người, ngoại trừ Triệu Minh Khê thì còn có hai bạn chuyên tiếng Anh. Ngoại trừ năm người trong đội tuyển trường thì, bảy người còn lại đều là người của lớp chuyên.

Minh Khê đếm, tổng cộng có bảy bạn nữ, đến lúc ở khách sạn không biết chia thế nào.  Bên này cô đang nghĩ chuyện này thì bên kia, Bồ Sương cũng nhỏ giọng nói với Triệu Viên: “Ở khách sạn, đừng nói là sẽ phân chúng ta ở cùng một chỗ với Triệu Minh Khê chứ.” 

Triệu Viên không trả lời. Từ sau khi chuyện công ty của Triệu Trạm Hoài, gần đây cô gầy gò hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt. Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Triệu Minh Khê, nhìn thấy cô ấy một mình chống chọi với gió lạnh, vành tai trắng nõn bị đông cứng càng thêm trắng muốt, có mấy bạn nam cũng nhịn không được mà nhìn cô ấy.

Triệu Viên không khỏi siết chặt các ngón tay của mình, gắt gao nắm chặt vali. Làm nhiều ngược lại sai nhiều, người trong nhà lại cảm thấy cô đang tranh đoạt với Triệu Minh Khê.

—— Triệu Minh Khê thi tốt lần kia, nói không chừng là dựa vào vận may, nếu không thì vì sao trước kia thành tích lại kém như vậy? 

Triệu Viên quyết định, trước mắt sẽ không làm gì cả, chờ đợi mười ngày sau khi có thành tích của cuộc thi thì có thể bỏ lại Triệu Minh Khê ở sau lưng.

Trong nhóm người này, ngoại trừ Triệu Minh Khê là người mới thì những người còn lại đều là thành viên đội tuyển mấy năm qua. Mấy năm liên tục đều tập huấn cùng nhau, tham gia cuộc thi cùng nhau. Cũng chỉ có một mình Triệu Minh Khê, năm nay bởi vì giáo sư Cao giúp đỡ mới đột nhiên chen vào. Hai mươi người cũng từ đó biến thành hai mươi mốt người.

Có thể tưởng tượng được rằng, trong một nhóm đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt xa lạ thì gương mặt đó khó tránh khỏi bị xa lánh. Thành tích kỳ thi tháng của Triệu Minh Khê cũng không tốt lắm, lại may mắn có được cơ hội mà người khác phải sứt đầu mẻ trán mới có được, không phải có chút không công bằng sao?

Đám đông nhanh chóng trở nên rõ ràng, Triệu Minh Khê lẻ loi một mình đứng ở bên cạnh. Ngay cả hai người của lớp quốc tế cũng bị xa lánh, cũng riêng một góc. Thẩm Lệ Nghiêu và mấy người trong đội tuyển thì ngược lại, muốn ở chung một chỗ với cô, giúp cô hòa nhập nhưng bản thân cô lại tách riêng ra. 

Minh Khê căn bản không thèm để ý tới những chuyện này, cô im lặng làm hành khách cuối cùng xách vali lên xe.

……

Nơi tập huấn ở khách sạn gần trường đại học, ngày đầu tiên thầy Khương đã sắp xếp phòng hoàn chỉnh, sau đó bắt đầu kiểm tra nhân số rồi phát bài thi.

Nhịp điệu đột ngột dồn dập.

Minh Khê cũng không kịp suy nghĩ cái khác, mãi cho đến mười một giờ đêm còn đang cúi đầu luyện đề.

Một nhóm những người có chỉ số thông minh cao nhất tập hợp lại với nhau thì bầu không khí rõ ràng đã thay đổi, lúc thảo luận thì như vô hình có khói lửa trong không khí. Ngay cả ăn cơm cũng vội vàng, tầm mười phút là giải quyết xong.

Minh Khê rất thích bầu không khí trong lành này. Nếu không phải lúc ra ngoài mua đồ ăn để bổ sung năng lượng trong giờ nghỉ chiều hôm sau, khi trở về cô phát hiện hộp bút, bài thi và cặp sách của mình đều bị ném vào thùng rác.

……

Minh Khê nhịn hai giây, cố kìm nén huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, tỉnh táo đi qua cầm cặp sách của mình lên —— Đây là chiếc cặp mà Phó Dương Hi đã mua cho cô. 

Trong thùng rác có sữa bỏ còn chưa uống hết, có vỏ chuối và túi gia vị các loại. Bài thi và hộp bút bị người ta cố ý lấy từ trong cặp sách ra rồi ném vào, tất cả đều không thể dùng được nửa, cặp sách thì bị dính nước bẩn ở dưới đáy, nước nhỏ xuống thành từng giọt.

Tâm trạng của Minh Khê muốn bùng nổ ngay lập tức. Cô dùng hai đầu ngón tay cầm cặp sách lên, lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng: “Ai làm?”

Trong phòng học chỉ có mấy người tụm năm, tụm ba lại với nhau, đám người của Thẩm Lệ Nghiêu thi đi qua trường đại học bên cạnh để chơi bóng rổ. Giờ này, chỉ có năm bạn nữ và ba bạn nam.

Ánh mắt Minh Khê lập tức nhìn về phía Triệu Viên. Triệu Viên vô thức đứng dậy, vội vàng đưa khăn tay tới: “Minh Khê, mau lau đi, nói không chừng vẫn còn dùng được.”  

Không phải Triệu Viên. Minh Khê đoán là Triệu Viên sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy. Với lại, lúc cô ra ngoài, Triệu Viên không có ở đây. 

Mang theo chiếc cặp sách dính đầy nước bẩn, cô sải bước đi qua, đứng trước mặt những người trong phòng học, hỏi từng người một, “Cậu? Hay là cậu?” 

“Không phải, không phải.” Ba bạn nam đều bị hù dọa.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới thái độ của cô lại cường ngạnh như thế, hai bạn nữ lập tức luống cuống.

Minh Khê không thể nhịn được nữa, đi đến trước mặt Bồ Sương và mấy bạn nữ khác của lớp nâng cao: “Là hai người các cậu sao?”

Nước từ trong cặp sách nhỏ giọt xuống đầu gối của Bồ Sương, Bồ Sương tức giận đứng lên, vỗ mạnh vào quần: “Triệu Minh Khê, cậu cẩn thận một chút, cậu có biết cái quần này của tớ bao nhiêu tiền không?”

“Vậy chính là cậu rồi.”

Minh Khê đẩy Bồ Sương qua một bên, cầm cặp sách trên bàn cậu ta lên, mở khóe kéo rồi sải bước tới thùng rác ở bên cạnh, ném vào trong đó. Hộp bút, sổ ghi chép, laptop đều bị ném vào thùng rác, gây ra tiếng động ào ào.

Toàn bộ căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Cả người Bồ Sương ngây ra như phỗng, chờ đến khi phản ứng lại thì hét lên một tiếng rồi nhào tới đoạt lại: “Triệu Minh Khê!”

Ở trước mặt cậu ta, Minh Khê ném cặp sách của cậu ta vào trong thùng rác.

“Cậu cũng tham gia sao?” Minh Khê lại nhìn về phía một bạn nữ khác của lớp nâng cao. 

Thấy bạn nữ kia sợ ngây người, ánh mắt trốn tránh, thì cô trực tiếp đi qua, ném cặp sách của cậu ta vào thùng rác. Cái cặp sách thứ hai ném vào thùng rác không dính nhiều vết bẩn, Minh Khê đạp thêm một cước. 

Toàn bộ phòng học đều sợ ngây người.

“Triệu Minh Khê, cậu thế này cũng quá ác liệt đó? Ném một cái còn chưa đủ sao? Hơn nữa, là do cặp sách của cậu rơi trên mặt đất, bọn tôi nghĩ là rác rưởi cho nên mới ném vào thùng rác thì có gì không đúng?”

Minh Khê lạnh lùng nói: “Cho nên cậu đang đứng trên mặt đất, tôi cho rằng cậu là rác rưởi, ném cậu vào thùng rác, như vậy cũng có thể?”

“Đến đây.” Minh Khê xắn tay áo, nắm chặt bạn nữ ở trước mặt.

Bạn nữ kia hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Minh Khê nhìn ngọt ngào, nhẹ nhàng mà khi nổi giận lại đáng sợ đến như vậy, nhất thời co rúm người vào sát tường.

Mặt Minh Khê vô cùng tỉnh táo, kìm chế lửa giận trong lòng, nắm chặt cổ tay cậu ta đi về phía thùng rác bên kia.

Đây là chuyện giữa bọn con gái với nhau, ba bạn nam cũng không tiện nhúng tay vào, trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.

Bạn nữ kia hoảng sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, liều chết nắm chặt cạnh bàn, không nghĩ tới Triệu Minh Khê lại quyết tâm dùng sức, hất ngã chiếc bàn. 

Lúc này, bạn nữ kia mới hoàn toàn sợ hãi: “Triệu Minh Khê, cậu buông tay ra đi, tớ sai rồi.”

Mặt Triệu Minh Khê lạnh như băng, hất tay cậu ta ra, cậu ta nhanh chóng nắm chặt cổ tay đau nhức của mình. 

Bồ Sương khiếp sợ nhìn Triệu Minh Khê —— Trong ấn tượng của Bồ Sương, Triệu Minh Khê không phải như vậy. Trước kia cô thường cùng Ngạc Tiểu Hạ tới nhà họ Triệu chơi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì đa số thời điểm, Triệu Minh Khê đều kìm nén cơn giận của mình.

Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, bây giờ bởi vì Triệu Minh Khê rời khỏi nhà họ Triệu, không còn tiếp tục để ý tới ánh mắt của nhà họ Triệu, cho nên có thù tất báo. Trước kia, coi như vì vậy mà nhà họ Triệu sẽ dạy dỗ người bên cạnh Triệu Viên, nhưng mà hy vọng đã mất, bây giờ Minh Khê nhất định phải học được cách tự bảo vệ chính bản thân mình.

Triệu Minh Khê đi qua phía Bồ Sương. Bồ Sương nuốt ngụm nước miếng, lui ra phía sau một bước, đặt mông ngồi xuống ghế.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.” Minh Khê cảnh cáo: “Lần sau lại giở trò tiểu nhân sau lưng thì cứ chờ bị trả thù gấp trăm lần đi.” 

Một bạn nữ khác của lớp nâng cao bị Minh Khê ném cặp sách đánh bạo nói: “Cậu dựa vào vận may với vào được đây, cũng sẽ không có lần sau, cậu cho rằng cậu có thể vào trận chung kết sao? Lần tập huấn cho trận chung kết chắc chắn không có cậu.” 

Minh Khê chăm chú nhìn cậu ta: “Không có tôi, vậy cậu cho rằng sẽ có cậu sao? Lần này, ai có điểm thấp nhất vòng loại thì nghỉ học, được không?”

Một đám người đều hít một ngụm khí lạnh.

Chơi lớn như thế sao???

Bồ Sương cảm thấy Triệu Minh Khê quả thực quá mức cuồng vọng, cậu ta chỉ thi đậu một lần, thế mà còn muốn tiến vào trận chung kết???

Bồ Sương nhịn không được cả giận nói: “Tôi và cậu đánh cược, ai có thành tích kém hơn thì nghỉ học! Tất cả mọi người làm chứng! Triệu Minh Khê, đừng có mà đến lúc đó thua rồi lại mặt dày mày dạn không chịu nghỉ học đó!”

Triệu Viên ở bên cạnh tựa hồ muốn ngăn cản nhưng lại ngăn không được.

“Được, tôi và cậu cược.” Minh Khê nhìn Bồ Sương, cầm lấy giấy với bút, viết mấy chữ rồi đưa tới trước mặt Bồ Sương: “Ký tên!”

Bồ Sương cắn răng nghiến lợi ký tên.

Bên kia, nhóm người Thẩm Lệ Nghiêu đã trở lại, nhìn thấy một màn này trong lớp học thì biến sắc.

Chuyện này rất nhanh truyền tới tai thầy Khương.

Mặc dù nhóm Bồ Sương ra tay trước nhưng Triệu Minh Khê cũng ném lại hai cái cặp sách. Vì vậy ông dạy dỗ hai bên một trận, mắng các cô làm cho không khí tập huấn trở nên lộn xộn, không chịu đặt tâm tư lên việc học. Thẩm Lệ Nghiêu ở bên ngoài nghe được, nhịn không được đẩy cửa tiến giải thích với thầy Khương.

Mà hai mắt Triệu Minh Khê vẫn đang nhìn chằm chằm vào cặp sách bị làm bẩn, hôm nay là sinh nhật cô, thực sự rất bực mình.

Hai học sinh của lớp quốc tế thấy như vậy cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Dương Hi.

11 bình luận về “[Hít vận khí] Chương 43.1”

  1. Con nhỏ Bồ Sương chắc chắn cố ý má nó muốn mắng người. Con nhỏ Triệu Viên tâm cơ nhìn nhưng ko ngăn cản luôn cho mk là đúng (っ- ‸ – ς) tức cái mề

    Đã thích bởi 9 người

  2. Ủa, mình tưởng lớp quốc tế chỉ có một người là Minh Khê được tham gia tập huấn để thi liên trường thôi mà, sao giờ lại thêm 2 người nữa, chẳng lẽ mình nhớ lộn

    Thích

  3. Đây có gọi là tướng phu thê không ta
    Cặp của chồng tặng chị mà mấy con nhỏ đó dám ném vào thùng rác hai đứa bây chết chắc ròii

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này