[Hít vận khí] Chương 49

Edit: Pinkie

Nhà họ Triệu biết chuyện này cần phải được nhanh chóng giải quyết. Lần trước, Triệu Trạm Hoài gây tổn thất lớn cho công ty, cho tới bây giờ còn chưa khắc phục được, nếu như thanh danh của Triệu Hoành Chí cũng bị bôi xấu thì công ty Triệu Thị sẽ gặp phải khủng hoảng tín nhiệm nghiêm trọng trong ngành này! 

Danh tiếng là chuyện nhỏ, mấu chốt là bê bối xôn xao sẽ ảnh hưởng tới các hợp đồng đối tác mà Triệu Thị đang hợp tác. Không giải quyết được thì tổn thất không chỉ là mấy ngàn vạn như lần trước!

Bởi vậy, thay vì để cho chủ tịch của Triệu Thị gian díu với bảo mẫu thì không bằng nên loại bỏ quan hệ với Triệu Thị —— Công bố với mọi người, con gái năm xưa của Triệu Thị bị đánh tráo, nhà họ Triệu không biết chuyện này, nhà họ Triệu đều là người bị hại!

Cho nên, sau khi Lý Diệp đến trường học một chuyến thì cha Triệu lập tức sai người phát thông báo cho cổ đông của công ty, cố gắng giải thích chuyện này.

Mà mặt khác, Triệu Trạm Hoài cũng cho người đi kiểm tra IP của người đăng bài trên diễn đàn trường và camera công ty, xem rốt cuộc là ai cố ý làm lớn chuyện này. Cùng với đó, bảo Lý Diệp đưa Triệu Viên từ trường học về, sau đó lại đi tìm Trương Ngọc Phân đã bị sa thải kia. 

Lần này, nhà họ Triệu muốn đích thân đưa hai người bọn họ đi làm giám định!

……

Khi nhà họ Triệu đang sứt đầu mẻ trán để thu dọn cục diện rối rắm này thì học sinh trường trung học A đang ăn quả dưa lớn nhất trong ba năm qua. Một đám người bị dưa làm cho không tìm thấy đông, tây, nam, bắc, ngay cả các giáo viên cũng nhìn nhau không biết nói gì.

Bây giờ nhà họ Triệu đã làm xét nghiệm ADN lần nữa, kết quả giám định lần 2 vẫn chưa ra, nhưng chuyện thiên kim thật và giả thì đã rõ ràng.

“Bây giờ tớ sốc tới mức không nói nên lời. Để từ từ nào…… Cứ tưởng chỉ trong phim truyền hình mới có thể xảy ra chuyện như vậy, không nhờ trong cuộc sống hiện thực thế mà cũng xảy ra……”

“Nếu quả thật như trợ lý của Triệu Hoành Chí nói, như vậy, nhà họ Triệu và Triệu Minh Khê cũng quá đáng thương đi! Nhà họ Triệu vô duyên vô cớ thay nhà người khác nuôi con, còn bỏ ra nhiều tiền của như vậy mà bây giờ không hề có quan hệ máu mủ gì. Các cậu người thấy đồ trên người Triệu Viên mặc không? Mặc dù không đến mức là xa xỉ phẩm, nhưng tất cả đều là hàng hiệu sành điệu nhất. Hơn nữa, còn nghe nói là nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm cậu ta đều ở nước ngoài tham gia trại hè Đông Lệnh Doanh, chi phí lên tới mấy chục vạn. Đổi lại là tớ —— Tớ thực sự còn muốn Triệu Viên và cha mẹ ruột của cậu ta trả tiền lại cho tớ!”

“Nhà họ Triệu có gì đáng thương? Ý của vị trợ lý kia là hai năm trước, bọn họ phát hiện Triệu Viên không phải là con gái ruột, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục nuôi, cái này còn có thể trách ai?! Mà lại nhà các cậu ta có tiền, không cần cậu phải nhọc lòng! Triệu Minh Khê mới thảm kìa! Vô duyên vô cớ, vừa ra đời đã thành đứa trẻ bị vứt bỏ! Hơn nữa, làm sao mà tớ lại cảm thấy trước đó nhà họ Triệu đối xử với Triệu Minh Khê không tốt bằng Triệu Viên nhỉ?!”

“Cậu không có cảm giác sai đâu……” Lời này là một bạn nữ lớp nâng cao nói, trên mặt cô ấy tỏ vẻ một lời khó nói hết, nói: “Họp phụ huynh năm ngoái, nhà các cậu ấy hình như chỉ có người đi họp cho Triệu Viên, không có ai đi họp cho Triệu Minh Khê cả. Chuyện này tớ còn nhớ rất rõ mà.”

“Mà hình như bây giờ Triệu Minh Khê đang ở trọ trong trường đúng không? Là nhà họ Triệu không muốn để cho cậu ấy ở trong nhà, đuổi cậu ấy ra ở trọ trong trường sao?!” 

Càng nói, mọi người càng đồng tình với Triệu Minh Khê hơn. 

“Ôi trời ơi, nhà họ Triệu thật độc ác, cho tớ thu lại chút đồng tình vừa nãy với bọn họ. Cả nhà bọn họ, ngoại trừ Triệu Minh Khê ra thì đầu óc ai cũng đều có vấn đề?! Đối với con gái không phải mình sinh ra thì tốt như vậy, ngược lại đối với con gái ruột thì lại thậm tệ như thế?!” 

“Cậu không hiểu rồi, đứa con nuôi nhiều năm như vậy dù sao cũng có tình cảm, còn con gái ruột mới trở về nên khó tránh khỏi lạnh nhạt.”

“Cho nên đáng thương nhất vẫn là Triệu Minh Khê……”

Toàn trường đều đang bàn tán chuyện này.

Ba từ “Nhà họ Triệu”, “Triệu Viên”, “Triệu Minh Khê” xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau trong trường học, lớp học, ký túc xá nam nữ, căng tin, sân chơi, thậm chí cả văn phòng giáo viên cũng không nhịn được mà nhắc tới đôi lần. 

Mặc dù Triệu Vũ Ninh bị người nhà ra lệnh không được nhiều chuyện, đừng quản những chuyện này, chỉ tập trung học tập cho giỏi, nhưng làm sao cậu có tâm trạng học tập?

Sau giờ học, cả lớp mười đều đang nói chuyện này. Còn có người đầy hưng phấn tới hỏi cậu nhiều câu hỏi khác nhau, chẳng hạn như làm thế nào bọn họ phát hiện ra Triệu Viên không phải là con ruột, làm cách nào mà tìm được Triệu Minh Khê, còn có, trong hai năm qua sao không tìm cha mẹ của Triệu Viên, ngược lại cùng nuôi hai người, cha mẹ cậu đã nghĩ thế nào.

Triệu Vũ Ninh bị hỏi đến mức phát bực, ném hết sách vở. Bây giờ, câu hỏi của những người này giống như cái tát này đến cái khác, tát vào mặt cậu.

Nhìn đi, những người này đều biết trong chuyện này Triệu Minh Khê là vô tội nhất, nhưng vì sao trước đây, cậu và người trong nhà lại không biết? Chính bởi vì hai năm qua bọn họ thiên vị Triệu Viên, cho nên bây giờ Triệu Minh Khê mới đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Mà cái này thì cũng thôi đi, bây giờ còn phát hiện Triệu Viên rất có thể là con gái của bảo mẫu Trương Ngọc Phân kia?! 

Triệu Vũ Ninh quả thực phẫn nộ đến mức muốn nôn.

Bạn học bên cạnh chỉ ăn dưa, không biết ngày thường Trương Ngọc Phân ở trong nhà họ Triệu có bộ dáng gì, nhưng Triệu Vũ Ninh thì biết.

Bảo mẫu này ỷ mình làm việc ở nhà họ Triệu hơn chục năm, khi Triệu Viên vừa ra đời thì bà ấy đã đến nhà họ Triệu, thế nên ngày thường đối với nhân viên khác của nhà họ Triệu như lái xe, bảo mẫu Vương đều kiểu lên mặt, khó chịu.

Xưa nay Triệu Vũ Ninh đều không thích bà ấy, bởi vì bà ấy chỉ quan tâm một mình Triệu Viên. Mỗi lần Triệu Viên tan học, bà ấy đều cởi cặp sách của Triệu Viên xuống rồi ôm chị ấy lên lầu, sợ Triệu Viên mệt mỏi. Còn với Triệu Vũ Ninh, bà ấy cũng không dám không tốt, chỉ là giữa hai người thì không khỏi có chút khác biệt. Nhưng dù sao cũng chỉ là một bảo mẫu, tay chân nhanh nhẹn và chăm chỉ làm việc, một cậu bé như Triệu Vũ Ninh cũng không đến mức bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây khó dễ cho bà ấy.

Thế là bảo mẫu này ăn ở ở nhà họ Triệu, mặc của nhà họ Triệu, nhận lấy lương cao nhiều năm như vậy. Nếu không phải lúc trước có xung đột với Triệu Minh Khê, bị trợ lý của anh cả đúng lúc nhìn thấy thì chỉ sợ là đến bây giờ bà ấy vẫn còn ở trong nhà họ Triệu. 

Nhưng một bảo mẫu như thế lại có thể là mẹ ruột của Triệu Viên??? 

Vậy thì những thiên vị mà bà ấy dành cho Triệu Viên không phải là do lương tâm mà có thể là tình thương của người mẹ?

Như vậy những không tốt mà bà ấy đối xử với Triệu Minh Khê đều là ác ý giấu sâu trong lòng? 

Bây giờ Triệu Vũ Ninh nhớ lại những chi tiết kia, càng nghĩ thì càng cảm thấy dạ dày như bị một bàn tay vặn chặt, hung hăng xoắn tít đến mức cậu muốn nôn.

Nếu chuyện này là thật.

Như vậy cả nhà bọn họ đã thuê một hung thủ trong nhà nhiều năm!

*

Triệu Viên sau khi bị Lý Diệp, trợ lý của cha Triệu, mang về thì không trở lại, nghe nói đã xin nhà trường cho nghỉ bảy ngày, trùng hợp là kết quả xác định ADN cũng cần bảy ngày. Còn về người trong cuộc còn lại, thì cả ngày Minh Khê đều nhận được ánh mắt đồng tình của tất cả thầy cô đến học sinh trong trường.

Các đàn em lớp quốc tế thì khỏi phải nói, ngày thường cũng bởi vì Phó Dương Hi mà đã bảo vệ Triệu Minh Khê. Bây giờ, sau chuyện này, cả đám đàn em của Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê như nhìn cô công chúa Disney nghèo khó lang thang, ấp úng ấp úng làm trực nhật thay Minh Khê, rót nước để lên bàn Minh Khê, còn không ngừng mua đồ ăn vặt cho Minh Khê. Những chuyện này làm cho Phó Dương Hi suýt chút nữa xem là đang theo đuổi Triệu Minh Khê, sắc mặt cậu tối sầm, dọa bọn họ bỏ chạy.

Có thể là cụm từ ‘đứa trẻ bị vứt bỏ’ mà Lý Diệp đã nói kia đã làm rung động lòng người, thầy và trò toàn trường không biết đã lên bao nhiêu kịch bản về Minh Khê khi còn nhỏ, có cả kịch bản bị đánh đập, nhịn không được mà còn chạy đến lớp quốc tế nhìn xem trên người Minh Khê có sẹo hay không —— Kết quả nhìn thấy Triệu Minh Khê da dẻ trắng trẻo xinh đẹp, tay chân mịn màng, có bị tổn thương chút nào đâu cơ chứ?

Thế là một đám con gái nhịn không được lại nhỏ giọng thảo luận Triệu Minh Khê đã dùng mỹ phẩm dưỡng da gì. Có người nói: “Từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, chắc không dùng mỹ phẩm dưỡng da gì đâu, ấy vậy mà có thể xinh đẹp như vậy, xem ra đích thực là vấn đề gen rồi.” 

Trong lòng Lư Vương Vĩ và giáo viên chủ nhiệm lớp thường 6 cũng vô cùng khó chịu. Trong thời gian nghỉ giữa tiết, hai người đã gọi Minh Khê vào văn phòng an ủi một phen.

Giữa trưa, vì để quên sách giáo khoa ở ký túc xá mà Minh Khê đã về ký túc xá lấy, dì quản lý ký túc xá còn đặc biệt ló đầu ra, gọi cô lại, hai mắt rưng rưng đưa cho cô hai khối thịt khô để cô bồi bổ thân thể.

Minh Khê: “……”

Chuyện này xầm xì tới xế chiều. Cả lớp nâng cao cũng bắt đầu có người tới nói xin lỗi, ở bên ngoài lớp nói với Minh Khê: “Thật xin lỗi, trước đó chế giễu thành tích của cậu, là chúng tớ quá ngạo mạn, trên thực tế, với những gì mà cậu đã trải qua kia, đến trường trung học A mà có thể thi được thành tích trung bình như vậy là đã vô cùng cố gắng.”

Lớp chuyên cũng có người tới tìm cô, là người cùng tham gia tập huấn cho vòng loại cuộc thi liên trường, không có tham gia với nhóm Bồ Sương ném cặp sách của cô, nói: “Triệu Minh Khê, chờ mong gặp cậu ở trận chung kết của cuộc thi liên trường.”

Trên diễn đàn bắt đầu có fandom của hoa khôi trường mới. Tuy không mạnh bằng fandom của Triệu Viện trước đây nhưng cũng bắt đầu hình thành. 

Minh Khê đau cả đầu!

“Bổ não có phải là truyền thống của trường các cậu không? Sao có thể từ một câu của Lý Diệp mà suy diễn ra nhiều câu chuyện bi thảm như vậy?”

Kha Thành Văn dùng khăn giấy lau mắt, nấc cụt hỏi: “Cho nên khi còn bé thực sự cậu là đứa trẻ bị vứt bỏ sao?”

“Cũng không có thảm như vậy.” Minh Khê nhìn nước mắt không hề tồn tại của Kha Thành Văn, nói: “Chuyện khi còn nhỏ thì cũng không còn nhớ gì, nhưng cũng không giống như trên diễn đàn, gì mà bị mẹ đẻ của Triệu Viên đánh đập. Trên thực tế, kể từ khi tớ bắt đầu có trí nhớ thì đã đi theo bà nội, cũng không gặp cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”

Chỉ đúng là hoàn cảnh không bằng một phần ngàn cuộc sống của các phú đại nhị trong thành phố này. Nhưng đương nhiên, bà nội sẽ không để cô bị lạnh cóng, không để cô bị đói. Bà nội mở một tiệm tạp hóa nhỏ, sửa giày, đưa hàng. Sau khi đóng học phí xong, thỉnh thoảng có thể mua thịt, bởi vậy tuổi thơ của Triệu Minh Khê trôi qua tương đối nhẹ nhàng.

Minh Khê không mấy ấn tượng với Trương Ngọc Phân, bởi vậy bây giờ nhà họ Triệu muốn làm xét nghiệm ADN mới thì cô cũng đang chờ kết quả. Nếu như chuyện năm đó thật sự có liên quan tới Trương Ngọc Phân thì Trương Ngọc Phân nhất định phải ngồi tù.

Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê, hồi lâu không nói chuyện. Trong lòng cậu đau khổ, muốn an ủi gì đó nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm an ủi người khác. Thế là bỗng nhiên cậu đứng dậy, lục hết tất cả đồ ăn vặt mà đám đàn em đã mua, rồi đặt một đống lớn trên bàn Minh Khê, lạnh lùng nói: “Của cậu.” 

Tiếp sau đó, cậu tháo tai nghe trên tai của mình ra rồi đeo vào tai Minh Khê. Chỉ cần đeo tai nghe chống ồn, thế giới sẽ yên tĩnh.

Không có âm thanh gì truyền đến lỗ tai, có cảm giác như bước vào thế giới chân không yên tĩnh, chỉ cảm nhận được tai nghe tiếng chạm nhẹ, ánh mắt cô không khỏi rơi trên gương mặt Phó Dương Hi.

Minh Khê nhìn Phó Dương Hi, có chút dở khóc dở cười, muốn nói những chuyện này đều đã qua, thực sự không cần thiết đối xử với cô như bình hoa dễ vỡ.

Nhưng nghĩ lại.

Con trai luôn có mong muốn che chở cho những cô gái yếu đuối? Để Phó Dương Hi cảm thông cho cô, ý thức được cô là con gái mà không phải một đàn em động tý có thể chạy ba mươi vòng, nói không chừng có thể thúc đẩy thẳng nam ngu ngơ như cậu sớm ngày thích mình.

Trong lòng Minh Khê giấu diếm chút tâm tư nhỏ, nằm sấp trên mặt bàn, đầu chôn vào trong cánh tay, không nói chuyện. 

……

???

Khóc?

Phó Dương Hi khiếp sợ nhìn cô.

Phó Dương Hi gấp gáp.

Xong, ngoại trừ lần say rượu kia, cậu còn chưa từng nhìn thấy khẩu trang nhỏ khóc. Phó Dương Hi đứng bên cạnh, chân tay luống cuống, muốn đụng bả vai Minh Khê một cái, nhưng mà Minh Khê không mặc áo khoác, cũng chỉ mặc vào một áo len mỏng. Bả vai con gái mềm mại, mảnh mai, giống như hồ điệp vỗ cánh, phảng phất còn có chút hương thơm. Phó Dương Hi căn bản không dám đụng vào.

Các đàn em trong phòng học cũng chen chúc nhốn nháo, còn có người đánh bạo đưa khăn tay tới.

Phó Dương Hi nghệt mặt ra, nhìn chằm chằm đám người tới gần, trầm giọng nói: “Tham gia náo nhiệt cái gì? Rảnh rỗi luyên huyên cả ngày, không bằng đuổi hết đám người ngoài cửa lớp kia đi! Sau này, lớp chúng ta đừng nhắc lại chuyện này nữa!”

“Đều tại cậu, cậu cũng không được phép nhắc tới!” Phó Dương Hi quay đầu, giận dỗi nói với Kha Thành Văn. 

Kha Thành Văn: “……”

Nhờ phúc của Phó Dương Hi, rốt cuộc Minh Khê có thể yên tĩnh nửa ngày, lớp quốc tế không còn có người nhắc đến chuyện thiên kim thật, thiên kim giả nữa.

Một lát sau, Phó Dương Hi còn đang vắt óc suy nghĩ.

Sau đó đột nhiên tai nghe chống ồn trên tai Minh Khê bị nâng lên một chút, có giọng Phó Dương Hi truyền tới. 

“Khẩu trang nhỏ, đừng khóc, tớ giúp cậu buộc dây giày được không?” 

Phó Dương Hi cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất, nhưng bởi vì chưa từng nói nhẹ nhàng nên khi nói những lời này vẫn làm cho người ta có cảm giác đang dọa khóc đứa nhỏ, ‘cậu có thể để tớ buộc không, không cho tớ lập tức chặt chết cậu’.  

Thấy Minh Khê không lên tiếng, chân tay Phó Dương Hi càng thêm luống cuống, không ngừng cố gắng dọa đứa nhỏ.

“Thực sự không được sao, chạy ba mươi vòng cũng được. Hay cậu muốn ăn gì?”

Nói xong, Phó Dương Hi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, muốn đi đánh chết người nhà họ Triệu.

“Không được nữa, cậu có muốn đánh người nhà cậu một trận không? Hoặc đánh cái bảo mẫu gì gì đó.” 

Khóe miệng Minh Khê không khống chế được mà cong lên, cô tiếp tục chôn đầu trong khuỷu tay, hai chân đưa qua bên phải, ra hiệu cho cậu buộc lại. 

Vóc dáng Phó Dương Hi cao gầy vóc, ngồi xổm xuống thì thật có chút khó khăn, nhưng mà cậu vẫn dịch cái ghế qua một bên rồi ngồi xuống. Cậu nhíu mày, tháo dây giày của cô ra rồi buộc thành một cái nơ bướm. 

Minh Khê lặng lẽ ngẩng đầu lên một chút, liếc mắt nhìn đỉnh đầu Phó Dương Hi, rồi nhìn xuống mười ngón tay thon dài không dính nước của cậu, trong lòng điên cuồng rung động, cũng cảm thấy thỏa mãn khi được sủng ái —— Mặc dù là do lừa gạt mà có.

Chờ đến khi Phó Dương Hi buộc xong, ngẩng đầu lên thì cô nhanh chóng chôn đầu vào khuỷu tay một lần nữa. Bởi vì muốn cười nên bả vai Minh Khê điên cuồng run run.

Phó Dương Hi: “……”

Cmn, làm sao mà còn khóc lợi hại hơn nữa vậy?!

Là cậu dỗ dành sai phương pháp sao?!

*

Bên nhà họ Triệu.

Lý Diệp lái xe đưa Triệu Viên trở về, nói với Triệu Viên: “Khoảng thời gian này cháu cũng đừng đi học. Thứ nhất là giám định quan hệ nhân thân cũng phải mất mấy ngày, thứ hai là tin đồn trong trường sẽ không tốt cho cháu.”

Đương nhiên chủ yếu là cái trước.

Bây giờ, cả nhà họ Triệu đều hỗn loạn, càng không nói đến nhà họ Triệu, ngay cả Lý Diệp cũng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như là mình, nuôi một đứa con gái hơn chục năm, đem hết mọi thứ tốt nhất cho nó nhưng cuối cùng lại phát hiện con bé là con ruột của hung thủ làm mình phải vứt bỏ con gái ruột của mình thì không biết sẽ làm ra những gì. 

Triệu Viên nghe Lý Diệp nói, gắt gao cắn môi dưới, không lên tiếng. Cô ngồi ở ghế phụ, toàn bộ phía trước như biến thành một màu đen, tim đập thình thịch, máu huyết cũng tăng vọt lên đầu. 

Một mặt, cô không tin Trương Ngọc Phân là mẹ ruột của mình, nhưng mặt khác, cô nhớ lại những chi tiết mà Trương Ngọc Phân đã đối xử với mình vô cùng tốt từ nhỏ đến lớn, thì trong lòng càng ngày càng sợ hãi —— Cho nên, nếu như cô thật sự là con gái của Trương Ngọc Phân. Nhà họ Triệu sẽ làm gì cô?! 

Rất hiển nhiên, cô vô tội, cha mẹ và anh cả sẽ không giận lây sang cô. Nhưng năm đó, Trương Ngọc Phân đã đổi con, còn tới nhà họ Triệu mai danh ẩn tích làm bảo mẫu. Đây là hành vi tàn ác?! Sống chết của Trương Ngọc Phân tạm thời gác qua một bên, thế nhưng một khi đã có kết quả giám định ADN, nhà họ Triệu sẽ còn coi mình là con gái ruột mà đối xử như trước đây sao? 

Đương nhiên sẽ không!

Triệu Viên rất rõ ràng, cô sắp phải mất đi tất cả, bị đánh trở về điểm ban đầu, không còn tài nguyên giáo dục tốt, cũng không còn thẻ tiêu xài thoải mái, càng không được các bạn cùng lớp săn đón. Cô không thể nào chấp nhận hết thảy những thứ này, càng không có cách nào tiếp nhận chuyện mình chỉ là con gái của bảo mẫu. 

Giờ phút này, đối với Triệu Viên mà nói, cô giống như nhìn thấy vận mệnh của chính mình rớt thẳng xuống, trở lại điểm nghèo nàn, thấp kém nhất. 

Sẽ không còn gì cả.

Triệu Viên cố gắng để mình tỉnh táo lại. Cho tới bây giờ, chỉ có một biện pháp, đó là để nhà họ Triệu không có cách nào làm được giám định nhân thân. Để cho mọi người không tìm được Trương Ngọc Phân!

Trợ lý Lý Diệp dừng xe bên ngoài biệt thự nhà họ Triệu. Biệt thự nhà họ Triệu hoàn toàn tĩnh mịch, như chuẩn bị nghênh đón gió mưa, bão táp.

Trên xe đều ở dưới con mắt của Lý Diệp, không có cách nào thực hiện, ngay lúc Lý Diệp xuống xe, đóng cửa lại, Triệu Viên đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin nhắn cho Trương Ngọc Phân.

【Tôi bị phát hiện là con gái của dì. Vì tốt cho tôi, dì mau đi đi, càng xa càng tốt, đừng để bị tìm thấy.】

Gửi xong tin nhắn này, cô cũng không biết Trương Ngọc Phân có nhận được hay không. Triệu Viên lấy lại bình tĩnh, xuống xe, đi theo Lý Diệp vào nhà họ Triệu.

*

Liên quan tới vấn đề ai là người đăng bài, không chỉ có nhà họ Triệu đang điều tra mà trong trường cũng đều đang bàn tán. 

“Anh Hi, trên diễn đàn người ta nghi ngờ cậu là người đăng bài.” Sau khi ăn xong, Kha Thành Văn lướt di động, không khỏi bật cười, hơn nữa người ăn dưa trên diễn đàn cũng không dám mang tên của Phó Dương Hi ra nói, sợ bị chặn hoặc rước phiền phức vào người mà dùng chữ x để thay thế.

Kha Thành Văn còn muốn đọc mấy bình luận buồn cười thì Phó Dương Hi đã nhướng chân mày cảnh cáo, đặt thìa xuống bàn ăn: “Có phải rất thú vị không?”

“Không, không, không, không thú vị.” Kha Thành Văn đành phải nhanh chóng ngậm miệng.

Minh Khê ngồi ở đối diện Phó Dương Hi, nuốt thức ăn trong miệng xuống, không khỏi tò mò hỏi một cậu: “Trên diễn đàn nói gì? Tổng kết một chút đi.”

Kha Thành Văn nhìn Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi: “Người ta hỏi mà cậu câm rồi à?” 

Kha Thành Văn: “……” Con mẹ nó, không phải vừa rồi cậu không cho phép tớ nói sao, làm người đừng có lật mặt nhanh như thế được không?!

Kha Thành Văn nói: “Những người trên diễn đàn đang tra xem ai là người đăng bài post kia, điều tra ra bài viết đăng từ IP trong trường, rất hiển nhiên là người trong trường đăng. Mà mấy ngày nay Triệu Minh Khê, cậu đang đi tập huấn, cho nên khẳng định không có liên quan tới cậu. Vậy thì có thể là ai đã đăng cơ chứ? Bọn họ lập tức nghi ngờ những người trong lớp chúng ta.”

Hạ Dạng ngồi đối viện Kha Thành Văn cũng nói: “Rất hiển nhiên, người này có thâm cừu đại hận với Triệu Viên. Tớ cũng nghi ngờ có phải là Ngạc Tiểu Hạ làm hay không. Nếu thực sự là Ngạc Tiểu Hạ làm thì cậu ta có khả năng đi làm gián điệp được rồi đấy.” 

Minh Khê nhìn Phó Dương Hi: “Cậu có muốn tớ giúp cậu nói rõ không?” 

Phó Dương Hi khoát tay: “Không quan trọng, tiểu gia tớ mới không thèm để ý tới mấy tin đồn nhảm nhí này. Thật buồn cười, đám người này có phải đánh giá thấp nhân phẩm của tớ hay không? Nếu mà tớ làm chuyện này, tớ sẽ dùng cách nặc danh, sợ đầu sợ đuôi như vậy sao?” 

“Đúng vậy.” Kha Thành Văn kiêu ngạo nói: “Rất hiển nhiên là anh Hi sẽ cho người lái trực thăng, rải một đống bản sao kết quả giám định thân nhân xuống.” 

Phó Dương Hi gật đầu, dương dương đắc ý ừ một tiếng.

Minh Khê: “……”

Cái này thì có gì tốt cơ chứ! 

“Dù sao mặc kệ như thế nào, còn chưa điều tra ra chuyện này là do ai làm thì vẫn để cậu chịu ấm ức.” 

Minh Khê nói xong, nhịn không được gắp miếng thịt bò trong đĩa của mình cho Phó Dương Hi. 

Cô ôm tâm ý “Người mình thích, chỉ muốn cậu ấy ăn nhiều một chút, phát triển tốt một chút’. 

Phó Dương Hi thấy cô gắp thức ăn cho mình thì hai tai ửng đỏ, sau đó lập tức gắp trả lại, bỏ vào trong đĩa của cô. Cô gầy như vậy, còn gắp cho mình làm gì cơ chứ?

Minh Khê kinh ngạc nhìn cậu, lại muốn gắp miếng thịt cho cậu, nhưng Phó Dương Hi đã đưa đũa ra chặn đũa của cô lại.

“Cậu không thích ăn nên gắp cho tớ sao? Tớ mới không thèm đó!” Phó Dương Hi cố gắng che giấu lỗ tai đang nóng dần lên của mình, nhíu mày cả giận nói: “Tớ mà thèm đồ ăn thừa vứt đi sao?” 

Minh Khê đành phải hậm hực rụt đũa về, bỏ miếng thịt bò vào trong miệng mình. 

Đây là tên thẳng nam không hiểu biết gì cả? Thích cậu, đối tốt với cậu mà cũng không nhìn ra. 

Trước đó, chỉ có hai người Minh Khê và Hạ Dạng xuống căn tin trường ăn cơm, Phó Dương Hi và Kha Thành Văn đa phần ra ngoài ăn, đều là mấy nơi đồ ăn không lành mạnh. Nhưng sau khi Minh Khê vào nhóm các cậu, bốn người thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Mà Khương Tu Thu thì hầu hết mỗi lần đều ăn cơm với một bạn nữ khác nhau. 

Cơm nước xong xuôi, Phó Dương Hi cà lơ phất phơ đứng dậy, cầm lấy dĩa ăn của mình, sau đó tiện tay cầm luôn của Triệu Minh Khê. 

Minh Khê nhìn thấy áo khoác của cậu đang mở, khóa kéo đung đưa thì sợ dầu từ đĩa thức ăn sẽ dính lên người cậu, cũng sợ sàn trong căn tin quá trơn sẽ làm cậu bị mất thăng bằng rồi ngã, vậy nên đứng dậy, lấy đĩa ăn của mình, nói: “Không cần tỏ phong độ thân sĩ, cậu thu dọn của cậu là được rồi.” 

Nói xong, Minh Khê nhanh chóng cầm dĩa của mình đi dọn. 

Phó Dương Hi đứng đằng sau cô: “……”

Đây là gái thẳng cơ bắp sao? Thích cô, đối tốt với cô mà cũng không nhìn ra?!

……

Hạ Dạng và Kha Thành Văn ở phía sau liếc nhau, muốn một cước đạp bay đĩa cẩu lương trước mặt. Mặc dù hai người này còn chưa ở chung một chỗ, nhưng vì sao luôn có cảm giác đã bắt đầu ăn cẩu lương của bọn họ cơ chứ?

22 bình luận về “[Hít vận khí] Chương 49”

  1. Xung quanh bé Khê đều là ng đáng yêu nhỉ 🤣 từ Phó Đỏ, đàn em của Phó Đỏ, bạn trong lớp quốc tế, Thành Văn, thầy giáo, dì kí túc… cảm giác mặc dù k có tình thương từ gđ, nhưng xung quanh luôn có mng yêu thương bé Khê 😄.

    Đã thích bởi 10 người

    1. có thể do ngày xưa Khuê chỉ tập trung lấy lòng nhà họ Triệu nên quên mất bản thân còn rất nhiều người tốt và có khả năng gặp người tốt. Sau này hết vướng bận rồi mới kết giao thêm thì xung quanh toàn người tốt

      Đã thích bởi 6 người

  2. Mỗi lần đọc một chương là xỉu ngang 7749 lần sao mà namnu9 cute quá vậy🥰🥰🥰, còn phần Triệu Viên sao mình càng ghét thế nhỉ lúc đầu tưởng tốt đẹp nma càng ngày càng lộ bản chất đúng là kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà 🙂🙂🙂

    Đã thích bởi 5 người

  3. Mà cũng kì lạ ghê 1 đứa trẻ 10 ngày tuổi và mới sinh không lẽ không có sự khác biệt? Thêm lớn lên thì nhìn mặt cũng bt mà:)) thêm quả ng nhà cực phẩm nữa, hong từ mặt mới lạ

    Đã thích bởi 3 người

  4. công nhận 1 điều là đọc truyện này không bao giờ nhịn cười được =)))) cười vì sự ngây thơ không biết đối phương thích mình của hai người, cười vì sự dịu dàng của PDH dành riêng cho TMK. Đọc xong là mọi tủi thân, áp lực của ngày hôm nay tan theo những con chữ này luôn. Bộ này tuyệt thật.

    Đã thích bởi 2 người

Bình luận về bài viết này