[Hít vận khí] Chương 50.1

Edit: Pinkie

“Cái gì?! Trương Ngọc Phân đã không còn ở phòng trọ trước đó của bà ấy sao? Không tìm được người?!”

Lửa giận trong lòng suốt một ngày đêm của cha Triệu rốt cuộc cũng bạo phát, mỗi cọng tóc đều đầy nóng nảy và giận dữ: “Vì sao lại không tìm thấy người, một bảo mẫu mà thôi, rất khó tìm sao?! Khi bà ta làm việc ở đây, không phải đều đăng ký phương thức liên lạc sao? Số điện thoại, người liên hệ khi khẩn cấp đâu? Địa chỉ đâu?! Các ngươi ăn không ngồi rồi à?!”

Người phía dưới bị ông rống đến mức nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.

Hầu hết thời gian, Triệu Hoành Chí là một ông chủ thông tình đạt lý, tương đối nhẹ nhàng với cấp dưới, tiền lương cao, nhưng mà ước chừng chuyện này thực sự quá náo loạn cho nên mới như vậy. Không tìm thấy Trương Ngọc Phân thì thanh danh của Triệu Hoành Chí sẽ không còn. Trong giới thượng lưu này xác thực luôn có chuyện vượt quá giới hạn, nhưng mà tất cả đều không có ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy —— Suy cho cùng, ảnh hưởng mạnh mẽ nhất vẫn là chuyện vượt quá giới hạn với bảo mẫu lớn tuổi, dưỡng dục con gái riêng trong nhà mười tám năm.

Cho nên Triệu Hoành Chí nổi giận đến mức huyết áp tăng cao, cũng là chuyện có thể hiểu.

“Địa chỉ mà bà ấy ghi là một thôn vùng núi hẻo lánh, vùng núi gần thành phố Đồng. Chúng tôi đã tăng thêm người đi tìm. Về phần điện thoại của bà ấy, bây giờ không có tín hiệu, chỉ sợ bà ấy đã ném sim điện thoại rồi.” 

“Gọi không thông?! Để tôi gọi!” 

Sau vài tiếng tút tút tút, quả nhiên là tiếng tổng đài nói không thể kết nối được truyền đến. Cha Triệu tức hổn hển ném vỡ điện thoại vào tường ở đối diện. Chiếc điện thoại tanh bành thành nhiều mảnh rồi rớt xuống đất. 

Tất cả mọi người trong phòng đều bị sốc. 

“Bỏ trốn.” Cha Triệu như mãnh thú chiến đấu kẹt trong lồng không có chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại hai chữ này. 

“Tốt lắm, thế mà chạy trốn rồi.”

Mỗi lần nói xong, máu huyết mỗi người nhà họ Triệu ở đây đều tăng vọt lên mấy phần, tức giận lan tràn trong não mọi người. Nếu Trương Ngọc Phân vô tội, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chỉ là cách hãm hại của người nào đó thù hận nhà họ Triệu gây ra thì sao Trương Ngọc Phân lại bỏ trốn? Bây giờ bà ấy bỏ trốn cũng có nghĩa là những bình luận về Triệu Viên trên diễn đàn trường học vô cùng gần với sự thật. 

Cha Triệu tức giận nói: “Vậy thì tiếp tục tìm!”

Triệu Trạm Hoài cũng ra tối hậu thư với công ty bảo an: “Nhất định trong ba ngày tới phải tìm được người.” 

Nếu không, ba ngày sau, mọi thứ có thể đã lên men đến mức không thể cứu vãn được nữa, và mọi người đều lưu lại ấn tượng về chuyện cha anh làm loạn.

Sau khi người của công ty bảo an rời đi, trong lòng cha Triệu vẫn nóng như lửa đốt. Triệu Trạm Hoài thấy bệnh cao huyết áp của ông sắp tái phát, có thể sẽ nằm viện, nên nhanh chóng rốt cho ông một ly nước: “Nếu không thì cha đi nghỉ trước đi, chuyện còn lại để con xử lý.”

“Làm sao cha có thể ngủ được?” Cha Triệu vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy trước mặt đen kịt: “Gần đây thực sự mọi chuyện đều không thuận lợi, bên con cũng tổn thất mấy hạng mục nhỏ, to, bên cha thì loạn thành như thế này. Cổ đông cũng đã gọi điện thoại cho cha, tối nay phải mở cuộc họp.” 

Nói tới đây, trong lòng ông bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút, nhịn không được nhìn Triệu Viên sắc mặt trắng bệch, sau khi vào nhà chỉ đứng một bên, không dám lên tiếng.

Mặc dù rất không muốn nghi ngờ, nhưng cha Triệu đã bị mấy chuyện gần đây giày vò tới phát điên rồi, ông thu hồi ánh mắt, nói thầm với Triệu Trạm Hoài: “Trương Ngọc Phân chỉ là một bảo mẫu, ở nhà chúng ta mấy chục năm, cả ngày chỉ mua thức ăn, quét dọn vệ sinh, điện thoại vẫn là 2g kiểu cũ của mấy năm trước, không biết cách dùng mạng, là có người mật báo cho bà ấy sao? Nếu không thì làm sao bà ấy lại biết đã xảy ra chuyện lớn mà kịp thời bỏ trốn?”

Giọng nói của cha Triệu không lớn, nhưng tỏ vẻ tức giận nên Triệu Viên nghe thấy được.

Không thể không nói, sau khi cha Triệu khế thừa sự nghiệp của gia đình, lăn lộn trên thương trường càng nhiều cho nên có mấy phần nhạy cảm.

Triệu Viên lau nước mắt, không nói chuyện, cô biết lúc này mình nói chuyện thì sẽ xong đời. 

Mẹ Triệu ngồi trên ghế salon, thấy như vậy thì có chút không đành lòng. Dù sao thì Triệu Viên cũng là một tay bà nuôi lớn, cũng không có cách nào nhìn Triệu Viên nước mắt rơi như mưa như vậy được. Bà nói với cha Triệu: “Được rồi, đừng có mà hoài nghi như vậy, trong nhà này ai có thể mật báo cho Trương Ngọc Phân cơ chứ? Lại nói, bây giờ Trương Ngọc Phân có phải là mẹ ruột của Viên Viên hay không thì còn chưa chắc chắn đâu. Lỡ may chuyện này hoàn toàn là tin đồn nhảm, anh đã đắc tội với ai đó trên thương trường thì sao? Cũng có thể đối phương vì muốn bôi nhọ thanh danh của anh mà kéo dài thời gian để chúng ta bắt được Trương Ngọc Phân.” 

Cha Triệu không tâm tình ứng phó với mẹ Triệu, phiền lòng khoát tay, nói: “Em với Triệu Viên lên lầu đi.” 

Nói xong, cha Triệu chăm chú nhìn Triệu Viên: “Mấy ngày nay con ở nhà tự học trước đi.”

Triệu Viên rưng rưng nhẹ gật đầu, từ trên ghế salon đứng lên, dáng người như liễu rủ trong gió. Cha Triệu và Triệu Trạm Hoài đưa mắt nhìn cô lên lầu, đều nhìn ra gần đây cô đã gầy đi không ít, nhưng lại không có tâm tư quan tâm.

……

Triệu Viên về đến phòng, đóng cửa lại, tựa người trên ván cửa, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Sau khi tập huấn trở về, mọi thứ đã đi theo một hướng hoàn toàn không thể đoán trước được. 

Trước khi đi tập huấn, mọi người trong nhà cũng chỉ bởi vì Triệu Minh Khê bỏ nhà rời đi, cũng chính cô để mặc cho nhóm Bồ Sương đối xử khắc nghiệt với Triệu Minh Khê, sau đó cô bị bọn họ xa cách. Cô vẫn cho là mình có thể lật lại được một ván. Nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới, vừa tập huấn trở về, một tin tức lớn như vậy đã bị tung ra. 

Triệu Viên hoàn toàn không tin là do đối thủ cạnh tranh trên thương trường của cha Triệu gây ra. Bài post trên diễn đàn kia đều nhằm vào cô, hơn nữa còn rất biết cách chạm vào nỗi đau của cô —— Để cho người nhà họ Triệu biết cô là con gái của Trương Ngọc Phân, so với việc nói cho toàn trường biết cô là thiên kim giả thì tin đồn này còn mạnh mẽ hơn. 

Triệu Viên thật sự nghĩ không ra, chuyện bỉ ổi như vậy, ngoại trừ Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi ra thì còn có thể là ai làm. Hơn nữa, còn một vấn đề rất lớn là, thực sự cô có quan hệ máu mủ với Trương Ngọc Phân sao?

Triệu Viên sợ hãi, đến mức cả người đều lạnh buốt.

……

Cô ôm lấy hai vai của mình, ngồi trên mặt đất một hồi, cắn răng lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Trương Ngọc Phân, bảo bà ấy lăn càng xa càng tốt.

Nhưng đến khi lấy điện thoại ra, cô lại nghĩ không thể gửi được nữa. Công ty bảo an nói điện thoại của Trương Ngọc Phân không liên lạc được, bây giờ gửi tin nhắn, nói không chừng sẽ bị phát hiện. Nghĩ tới đây, Triệu Viên lập tức run rẩy xóa tất cả tin nhắn đã gửi, sau đó kéo số điện thoại của Trương Ngọc Phân vào danh sách đen rồi xóa khỏi danh bạ. Làm xong những chuyện này cô vẫn cảm thấy chưa yên tâm, trong lòng run sợ, khôi phục điện thoại về cài đặt gốc cho đến khi không để lại manh mối gì.

*

Giới thượng lưu này vốn không lớn, huống chi Phó Dương Hi còn đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Cho nên tới đêm, tin tức đã truyền tới tai cậu. 

“Chạy?” Phó Dương Hi ngừng ăn táo, ném quả táo vào thùng rác, nhíu mày: “Là có người mật báo sao?”

Phía bên kia điện thoại nói: “Phó thiếu, có cần kiểm tra với công ty viễn thông không?” 

“Kiểm tra, đương nhiên phải kiểm tra.” Phó Dương Hi nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn nữa, kiểm tra lý lịch của bảo mẫu trong 50 năm qua, là người ở đâu, quê quán, có phải có tiền án tiền sự nào khác không, sẽ có ích làm yếu tố tăng nặng để luận tội bà ta trong tương lai. Sau đó, kiểm tra một chút, ghi chép chi tiêu qua thẻ ngân hàng của bà ta mấy ngày nay, bà ấy muốn chạy thì phải rút một ít tiền trước. Bà ấy không có hộ chiếu đúng không? Vậy chắc hẳn còn đang ở trong nước, như vậy chỉ có thể đi đường sắt, cao tốc hoặc ô tô. Chắc chắn chạy không xa, cỡ ngày mốt sẽ tìm được người.” 

“Tìm được thì sao ạ?” 

“Đưa về nhà họ Triệu. Ngược lại, tôi muốn xem nhà họ Triệu rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này thế nào.” 

Phó Dương Hi nói: “Còn có, cho dù gần đây luật sư Cao có rất nước ngoài hay không thì cũng bảo ông ấy về nhanh một chút, ở văn phòng luật chờ đó, bọn họ tìm người về sẽ ra tòa.”

Cả ngày hôm nay, ngoài mặt thì Phó Dương Hi rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất tỉnh táo nhưng trong lòng cậu hận không thể để cho bảo mẫu này chết đi. 

Phía bên kia điện thoại đồng ý, một lát sau, giống như có liên lạc với nhà họ Triệu bên kia, nên nói với Phó Dương Hi: “Phó thiếu, chúng ta gửi tư liệu cho Triệu Trạm Hoài. Triệu Trạm Hoài gọi điện thoại tới, nói muốn cảm ơn chúng ta.” 

“Không phải giúp anh ta, tôi không muốn nói chuyện với anh ta. Thật xui xẻo!” Phó Dương Hi lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, phiền muộn trong lòng Phó Dương Hi cuối cùng cũng được giải tỏa. Cậu nằm trên ghế sa lon, cong một chân dài và nhấp vào hộp thoại WeChat với Triệu Minh Khê. Không biết bây giờ cô đã ngủ chưa, cậu muốn gửi tin nhắn gì đó, nhưng vắt hết óc cũng không biết nên nói chuyện gì. 

Giao diện Wechat dừng lại vào buổi sáng hôm nay, Triệu Minh Khê hỏi cậu ăn gì, cậu lập tức chụp hình bữa sáng lên, sau đó hai người trò chuyện vài câu.

Phó Dương Hi kéo lịch sử trò chuyện Wechat lên trên. Cậu phát hiện, không biết từ lúc nào, số lần nói chuyện trên Wechat của hai người đã nhiều hơn, số cuộc trò chuyện cũng bắt đầu tăng hơn. 

Triệu Minh Khê còn chủ động hỏi cậu một vài chuyện khác ——  Giống như khi đang tập huấn, cô hỏi cậu bột giặt không giặt sạch được vết mỡ trên quần áo thì làm sao bây giờ.

Chết tiệt, làm sao cậu biết chuyện này? Cậu cũng không giặt quần áo bao giờ!

Thế là ngày hôm đó, cậu bật dậy nhanh chóng, tra Baidu một tiếng đồng hồ, tổng hợp các biện pháp dài một vạn chữ rồi gửi cho cô, thậm chí bắt đầu cân nhắc xem có nên nhờ ai đó gửi bột giặt qua không, hoặc mượn cớ vì chuyện này mà tự cậu đi qua đó. 

Nhưng mà ngay lúc cậu còn đang cân nhắc thì khẩu trang nhỏ nhắn lại, “Cảm ơn cậu, vậy ngày mai tớ sẽ giặt, tớ ngủ trước đã.” 

“……” Khuôn mặt tuấn tú của cậu bắt đầu nóng lên, vì ý nghĩ xúc động trong đầu muốn chạy tới chỗ cô làm cho phát sốt, như thế này sẽ dọa cô mất thôi? 

Tóm lại, Phó Dương Hi cũng không chậm tiêu như vậy, cậu có thể nhận ra, bây giờ Triệu Minh Khê gửi tin nhắn cho cậu không còn giống như lúc mới chuyển lớp, rất thiếu nội dung, coi cậu như tài khoản robot mà gửi ba dấu chấm.

Buổi sáng, cô thường dậy tương đối sớm, nếu như trời mưa, cô sẽ gửi tin nhắn bảo cậu mang dù. Nếu như trên Weibo có gì vui, đi trên đường thấy gì thú vị cô cũng sẽ chia sẽ cho cậu.

Phó Dương Hi vừa vui vẻ nhưng cũng lại lo được mất, không dám suy nghĩ nhiều, sợ lại là tình huống như lần trước. So với việc chưa từng có được thì từ thiên đường rớt xuống địa ngục làm cho người ta khó chịu hơn nhiều.

Lúc này, Phó Dương Hi cầm điện thoại, tại khung chat Weibo gõ hai chữ rồi lại xóa, trình độ xoắn xuýt không thua gì bên Triệu Minh Khê.

Minh Khê ngồi trước đèn bàn, định gửi tin nhắn cho cậu, kết quả thấy cậu cũng đang ở trạng thái【Đối phương đang nhập tin nhắn】.

Minh Khê định xem cậu muốn nhắn cái gì, thế là đợi tầm mười phút. Nhưng chờ đến khi giải xong một bộ đề mà cậu còn chưa nhắn qua. Thế là Minh Khê lại đi gội đầu, sấy tóc cho khô, sấy xong rồi lại nhịn không được mà cầm điện thoại lên xem.

Đối phương vẫn đang nhập tin nhắn.

???

Phó Dương Hi muốn gửi bài diễn thuyết tranh cử tổng thống sao?

Minh Khê nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ đã một giờ mà cậu vẫn còn đang gõ chữ??!

Phó Dương Hi còn đang suy nghĩ phải an ủi người như thế nào, tin nhắn của Minh Khê trên Wechat nhảy vọt ra. 

Triệu Minh Khê: “Sao thế?” 

Phó Dương Hi giật nảy mình, không cầm chắc điện thoại, “lốp bốp” một tiếng, điện thoại rớt xuống ghế salon. Cả người cậu trườn xuống, mặt đỏ tới mang tai duỗi tay dài chụp lấy điện thoại.

Sau khi cầm được điện thoại, sợ câu tiếp theo của Triệu Minh Khê là chúc ngủ ngon nên cậu không thèm lau bụi trên điện thoại, nhanh chóng nhắn một câu: “Sao cậu còn chưa ngủ?!”

Bên kia Minh Khê cảm thấy Phó Dương Hi đặc biệt chấp nhất chuyện ‘đi ngủ’, lần trước cũng như vậy, cậu lập tức bảo cô đi ngủ. Cô nghĩ Phó Dương Hi lại muốn nhắc nhở như cha già, nên vội vàng nói: “Lập tức đi ngủ, ngủ ngon.”

Phó Dương Hi: “……”

Xem đi, mỗi lần mình tìm cô, cô đều lập tức nói muốn đi ngủ. Trong lòng Phó Dương Hi cảm thấy thật chua xót. Đột nhiên cậu muốn biết, nếu là Thẩm Lệ Nghiêu nhắn tin cho cô thì cô sẽ nói muốn đi ngủ trong năm giây sao? 

Mặc dù Minh Khê nói muốn ngủ nhưng vẫn cứ cách một giây lại nhìn xem Phó Dương Hi có gửi tin nhắn gì tới không.  Một giây sau, điện thoại sáng lên, Phó Dương Hi gửi tin nhắn tới. Trong lòng Minh Khê lập tức rung động, khóe miệng không khỏi cong lên, nhanh chóng ấn mở.

“Gần đây, cậu có chuyện gì muốn nói không?” 

Phó Dương Hi vừa mới điên cuồng tìm kiếm một loạt các cách an ủi người khác trên Baidu, biết được hai bước quan trọng nhất là lắng nghe và cảm thông. Đầu tiên phải lắng nghe áp lực và ấm ức của con gái, sau đó đứng dưới góc độ của cô ấy mà giải quyết vấn đề. Cậu định làm một người đàn ông trưởng thành, lắng nghe khẩu trang nhỏ than thở ấm ức của cô ấy. 

Trong khi đó, bên kia, động tác lau tóc của Minh Khê chợt dừng lại, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn mà Phó Dương Hi vừa gửi tới. Ánh mắt ngưng đọng, mặt không hiểu vì sao lại có chút nóng —— Có ý gì? Chuyện gần đây? Gần đây xảy ra chuyện gì?! Cũng chỉ đưa cho cậu ấy một cái dây buộc tóc, sau đó khi đi học thì nhịn không được mà nhìn chằm chằm cậu ấy mà thôi. 

Chẳng lẽ bị cậu ấy phát hiện mình thầm mến cậu ấy?! 

Nhịp tim Minh Khê lập tức trở nên dồn dập, chột dạ ngồi xuống giường, chân tay luống cuống nhìn chằm chằm điện thoại. Bởi vì thất bại khi theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu lần trước, thực sự Minh Khê cũng không dám tùy tiện thổ lộ.

Ngay trước khi Minh Khê trả lời, Phó Dương Hi lại tiếp tục gửi một tin nhắn tới. 

“Ý tớ là nếu như cậu có chuyện gì không vui, nói ra sẽ tốt hơn nhiều, không nên giấu trong lòng.”

“……”

Minh Khê đã gõ rất nhiều như ‘Ý của cậu là gì? Cậu đoán được gì sao? Cậu có thể nói rõ một chút không?”, nhưng lập tức xóa đi.

Người này có biết vừa rồi tim cô nhảy lên tận cổ họng không cơ chứ! 

Minh Khê thở ra một hơi thật dài, ôm tim, cảm giác kích thích như khi đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Cô hận không thể nện cho Phó Dương Hi mấy phát: “Cậu có thể gõ chữ xong hết trong một lần được không?” 

Phó Dương Hi: “Làm sao, chê tiểu gia tớ gõ chữ chậm?”

Cậu phí hết sức lực mới nhắn lại một câu như vậy, đã lớn như vậy, cậu chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như thế đâu. Thế mà cô còn dám ghét bỏ cậu gõ chữ chậm, chỉ có Thẩm Lệ Nghiêu gõ chữ nhanh thôi, con bạch tuộc chết tiệt.

Minh Khê biết Phó Dương Hi cũng lo lắng chuyện nhà họ Triệu ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. 

Cô nghĩ nghĩ, mới nghiêm túc trả lời: “Anh Hi, tớ thật sự không sao, tớ rất tốt. Ngày mai mặt trời lại mọc như thường lệ, chim cũng sẽ hót, có các cậu làm bạn bên cạnh, tớ không có gì không tốt cả.”

Phó Dương Hi nhìn tin nhắn gần như cam chịu của cô thì khẳng định tâm trạng của cô hỏng bét rồi, nói cái gì rất tốt đều là lừa gạt mình.

Nhưng mà cô lại không nói với cậu!

Rốt cuộc cậu nên làm gì bây giờ?

Về sau chuyện như thế này chắc chắn sẽ còn rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu đã lớn như vậy mà không biết cách an ủi người khác. Phó Dương Hi hận không thể nửa đêm học lớp ‘làm thế nào để an ủi người khác’.

Phó Dương Hi sốt ruột đứng dậy và đi hai vòng quanh căn hộ rộng 200 mét vuông của mình, sau đó dừng bước, đôi mắt lóe sáng. Là một người đàn ông trưởng thành, cậu quyết định chuyển tiền qua Alipay cho Minh Khê. 

Bên kia, Minh Khê nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động thì không dám tin trừng to mắt, ấn mở lặp đi lặp lại để đếm xem có bao nhiêu số không. 

Sau khi đếm rõ ràng, cô ấy hít một hơi. 

???

Minh Khê sửng sốt: “Cậu chuyển năm mươi vạn Nhân dân tệ cho tớ làm gì?”

Phó Dương Hi: “Số lẻ tiền tiết kiệm quá nhiều, nhìn chướng mắt, không bằng để cậu giúp tớ tiêu hết đi.” 

Minh Khê: “……………………”

Thật xin lỗi, ban ngày cô không nóng giận vì chuyện nhà họ Triệu nhưng ban đêm lại bởi vì câu nói này của cậu mà thấy ngứa nắm đấm rồi đấy. 

*

Hôm sau, chủ đề liên quan tới thiên kim thật, thiên kim giả của Triệu Viên và Triệu Minh Khê không những không hạ nhiệt, mà thậm chí càng ngày càng ồn ào hơn. May mắn có một người trong cuộc là Triệu Viên xin nghỉ học một tuần, nếu không thì từ lớp mười hai cho tới lớp mười, tuyệt đối sẽ có một đám người muốn tới nhìn xem bây giờ Triệu Viên như thế nào.

Mà khác thường nhất chính là nhóm người của lớp nâng cao. Tất cả mọi người đều tỉnh táo lại.

“Theo như lời của cha Triệu Viên —— Không, bây giờ là cha nuôi, và trợ lý của cha nuôi cậu ấy nói, hai năm trước nhà bọn họ đã đưa Triệu Minh Khê về, đồng thời, cả nhà bọn họ đều biết Triệu Viên không phải là con ruột, Triệu Minh Khê mới là thiên kim thật. Vậy hai năm qua, vì sao Triệu Viên có thể điềm nhiên nghe lời khen ngợi của chúng ta? Lần trước tớ khen túi xách mới của cậu ấy thật xinh đẹp, trong nhà cậu ấy cho thật nhiều tiền tiêu vặt, thì trên mặt cậu ấy chẳng có chút vẻ chột dạ gì cả nha!” “Nào chỉ là có vậy, lớp chúng ta không phải còn đồn rằng Triệu Minh Khê là con gái riêng à? Triệu Viên nghe thấy chuyện này cũng không phủ nhận. Tin đồn vu khống Triệu Minh Khê này đến từ đâu?”

“Còn có, còn có, lúc trước chuyện Ngạc Tiểu Hạ nhắm vào Triệu Minh Khê trong cuộc bình chọn hoa khôi nữa. Không phải cậu ta nói Triệu Viên đứng sau chuyện này sao? Chẳng qua lúc đó tất cả mọi người đều đứng về phía Triệu Viên mà thôi.” 

Các cô gái đang buôn chuyện và cố tình tìm hiểu thêm chi tiết. Còn một số bạn nam có hảo cảm với Triệu Viên thì cảm thấy các bạn nữ này quá mức mẫn cảm. Nhưng cũng không nói vì, vì trên thực tế, Triệu Viên đối đãi với con trai bọn họ đều có tư tình riêng —— Lần trước Lộ Diệp giúp cô, còn bị cha cậu ấy đánh một trận. Mặc dù cuối cùng nghe nói chuyện đó thất bại, nhưng cô cũng không thể lập tức xé vé xem phim của Lộ Diệp chứ?! Cũng không thèm cho người ta chút mặt mũi nào?! Từ đầu đến cuối, Lộ Diệp giống như một con chó hèn mọn, hồn bay phách lạc mấy ngày.

Lúc ấy bởi vì Triệu Viên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Triệu, một đám con trai có lập trường chỉ trích, chỉ cảm thấy có khả năng cậu ta không cố ý, chỉ là tính khí kiêu ngạo của kẻ có tiền mà thôi. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười, chính cậu ta biết mình là kẻ giả mạo, thế mà còn có tính khí kiêu ngạo như vậy? 

Ngạc Tiểu Hạ nghe những bạn nữ trong lớp bàn luận, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn. Có trời mới biết, cô đã bị Triệu Viên dẫn đầu cô lập trong lớp! Không ai muốn cùng luyện từ đơn tiếng Anh với cô. Khi ăn cơm, cũng không có ai nguyện ý cùng ngồi ăn với cô! Thậm chí ngoại trừ Miêu Nhiên, không có bạn nam hay bạn nữ nào nói chuyện với cô một câu nào cả! Ngay cả ở tiết thể dục, chia nhóm đánh bóng chuyền cũng không có người nào muốn cùng nhóm với cô, làm cho thầy giáo thấy kỳ lạ đến hỏi, cô cũng chỉ có thể luống cuống, đứng yên tại chỗ di đầu ngón chân trên mặt đất. Triệu Viên có cảm nhận được tâm tình của cô không?!

Ngạc Tiểu Hạ hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ mấy bạn nữ đang bàn luận khe khẽ kia, thử khôi phục quan hệ trước đây với các cậu ấy, lên tiếng chào hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì đó? Chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện không?”

Ai biết mấy bạn nữ kia nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy con bọ cạp độc nào đó, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, rời khỏi lớp học.

Ngạc Tiểu Hạ: “……”

Mẹ nó, vì sao?

8 bình luận về “[Hít vận khí] Chương 50.1”

  1. Con nhỏ bạch liên bông này chỉ bt nghĩ đến mk sao ko nghĩ xem cha Triệu sẽ fai đối mặt ra sao bị mn đàm tiếu như nào

    Đã thích bởi 8 người

  2. Cảm thấy anh hi ra tay điều tra ngầu quá nhỉ còn cái đầu gỗ gửi tiền cho gái mà kêu tiền tiêu vặt dư chắc ko phải anh hi đâu 🤭🤭🤭

    Đã thích bởi 4 người

  3. Ngạc Tiểu Hạ thảm thật, đúng là số phận của nhân vật phụ có khác :)) Triệu Viên cũng ích kỷ quá đi, chuyện này bị lộ ra thì điều đầu tiên cô lo lắng chính là không được mọi người cưng chiều như trước, chứ không quan tâm đến mẹ ruột của mình hay cha Triệu bị mọi người đàm tiếu như thế nào

    Đã thích bởi 7 người

  4. Ngạc Tiểu Hạ cũng có vừa đâu, ngày trước còn chị chị em em thân thiết với Triệu Viên mà lại ném đá giấu tay, đổ tội lỗi sang cho Minh Khê. Hèn gì Bồ Sương không thèm cùng thuyền với mẻ, Bồ Sương nó chơi hết lòng cũng chẳng phải chị em plastic, tự Triệu Viên đánh mất bạn mình thôi

    Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này